Chương trước
Chương sau
Muốn chết ngay lập tức… Đương nhiên là không được.
Lục Vô Chiêu rất muốn tìm một chỗ tự chôn mình, nhưng khi nhìn thấy cái mũi sưng đỏ của Mạnh Ngũ, hắn mới nhận ra dù mình muốn chết cũng phải chết trước mặt Thẩm Vu.
Nửa đêm cô nam quả nữ ở trong tẩm điện hai canh giờ, đến khi ra ngoài còn khoác áo đối phương, cộng thêm thái độ Thẩm Vu sáng hôm nay khiến Lục Vô Chiêu khó mà không nghĩ theo hướng xấu xa kia được.
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Hắn muốn yên tĩnh một mình.
Mạnh Ngũ đi rồi, Lục Vô Chiêu nắm tóc mệt mỏi dựa vào đầu giường, bỗng nhiên cả người hắn cứng đờ, nghĩ tới cái áo khoác mà Mạnh Ngũ kể lại, lòng hắn bỗng nặng trĩu.
Hắn tìm kiếm trên giường mấy lần vẫn không thấy cái áo khoác màu xanh ấy đâu. Lục Vô Chiêu nhớ lúc hắn còn tỉnh táo cái áo đó vẫn khoác trên người hắn.
Hắn nghĩ mình xong đời rồi.
Chính tay hắn cởi áo khoác lên người nàng…
Lục Vô Chiêu tuyệt vọng ngồi trên giường hồi lâu, sau đó mới kêu Mạnh Ngũ.
“Giúp bản vương làm một chuyện.”
Lục Vô Chiêu nhỏ giọng thì thầm.
Mạnh Ngũ nghe lệnh xong: “…”
Chuyện này thật khiến hắn ta thấy xấu hổ.

Trong Tĩnh Hi cung, Thẩm Vu cáu kỉnh đi tới đi lui.
Nàng vừa tức giận vừa mắng: “Cẩu nam nhân”, “Tên thối tha”!
Chử Linh Thư bị nàng làm cho hoa mắt: “Tổ tông ơi, ngươi nghỉ một lát đi, đã mắng nửa canh giờ rồi.”
“Tức chết ta rồi!”
Chử Linh Thư: “…”
Thẩm Vu tức giận không có chỗ trút, có ấm ức cũng không thể nói ra. Dù sao đêm qua là do nàng lén đi.
Mấy chuyện gì mà Lục Vô Chiêu uống say nhất quyết đòi bôi thuốc cho nàng không thể nói ra được.
Sáng nay Mạnh Ngũ đến Tĩnh Hi cung truyền lại lời nhắn nhủ của Lăng Vương, không hề nhắc đến việc đêm qua khiến nàng thất vọng, thẹn quá hóa giận, những chuyện này càng không thể nói được.
Thẩm Vu tức giận trong lòng: “Phiền chết đi được!”
Nàng giận dữ lên tiếng làm mèo con đang cọ dưới chân sợ hãi “Meo” một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chử Linh Thư nhìn cung nữ đuổi theo mèo con chạy ra khỏi đại điện mà không hiểu chuyện gì xảy ra, từ sáng đến giờ nàng đã như thế rồi, không biết vì sao Thẩm Vu bực bội với thuộc hạ của Lăng Vương như thế, lại còn chuyện thuốc mỡ… Thuốc mỡ gì cơ?
Thái y đưa thuốc mỡ cho A Vu rồi mà? Chẳng lẽ ngày đó vội vàng trở về nên để quên thuốc ở Liên Phương cung thật?
“A Vu, thuốc mỡ đó…”
“Đừng nhắc đến chuyện thuốc với ta! Ta tức muốn điên rồi!!”
“…”
Được, được, vậy thì không nói.
Chử Linh Thư ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Thẩm Vu cũng ngồi xuống. Chử Linh Thư tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nàng: “Hết giận rồi?”
Thẩm Vu cười lạnh nói: “Mệt rồi.”
Chử Linh Thư: “…”
“Được rồi, mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Vu im lặng không nói.
Chử Linh Thư thở dài, đưa tay xoa xoa sau lưng nàng: “Vậy ngươi nói xem là ai khiến ngươi tức giận như vậy? Ta còn chưa thấy ngươi giận giữ như vậy bao giờ.” Thẩm Vu nổi tiếng là người dịu dàng tốt bụng, nàng không thích nhất là loại nam nhân kiêu ngạo lúc nào cũng cho là mình đúng, vì vậy nàng luôn giả vờ yếu đuối để trêu đùa bọn họ. Ngay cả những nam nhân đã từng thua thiệt cũng không nỡ lòng đổ lỗi cho nàng, bọn họ thấy làm tổn thương nàng là việc khiến lương tâm bọn họ day dứt nhất.
Các cô nương qua lại với Thẩm Vu không nhiều lắm, nhưng bất cứ ai đã từng tiếp xúc và hiểu rõ Thẩm Vu sẽ khen nàng tốt tính, không chỉ chu đáo mà còn rất dịu dàng. Ngay cả biểu tỷ Sở Khinh Dao từng đào góc tường Thẩm Vu cũng thấy xấu hổ trong lòng, chỉ cần không gặp là sẽ tìm cách trốn tránh.
Chử Linh Thư và Thẩm Vu làm bạn mười năm, lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Vu tức giận đến mức “nổi trận lôi đình” như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Thẩm Vu nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên không ai khác ngoài chủ nợ của nàng.
May mà nàng còn nhớ Lục Vô Chiêu là ân nhân của cả nhà nàng, cho nên mới kiềm chế xúc động không chạy đến Liên Phương cung đánh hắn.
Chử Linh Thư thấy không hỏi được gì bèn tìm cách khác: “Có lẽ là có hiểu lầm? Không phải ngươi vẫn thường nói cho đối phương một cơ hội hay sao?”
Thẩm Vu nhíu mày lại, không lên tiếng.
Chử Linh Thư thấy nàng thả lỏng, trong lòng hiểu ra: “Là… Lăng Vương?”
Thẩm Vu miễn cưỡng đáp lại bằng giọng mũi: “Ừ”.
“Haizz…”
Chử Linh Thư bó tay.
Xét về lý trí, nàng ta muốn khuyên Thẩm Vu bình tĩnh lại, nhưng đứng trên lập trường của mình, nàng ta không muốn nói đỡ cho Lăng Vương chút nào.
Thậm chí còn nghĩ bây giờ tranh cãi như thế cũng tốt, còn hơn sau này A Vu bị hắn hại chết.
Vì vậy nàng ta thử thăm dò Thẩm Vu: “Lăng Vương thật xấu xa, hắn dám khiến ngươi tức giận như thế?”
Thẩm Vu thấy nàng ta đứng chung chiến tuyến với mình thì như tìm được tri kỷ, càng thêm tỏ ra giận giữ: “Đúng vậy! Hắn làm ta tức chết rồi!”
“Lăng Vương đã khiến ngươi như thế, chúng ta đừng quan tâm đến hắn nữa!”
“Đúng vậy! Mặc kệ hắn!”
“Cái tên xấu xa này, sau này chúng ta đừng gặp lại hắn nữa!”
Thẩm Vu dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta: “Làm vậy sao được?”
Chử Linh Thư: “Hả??”
“Không thể không gặp.”
Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Chử Linh Thư khó tin nói: “Chẳng nhẽ ngươi vẫn còn ôm ý định lấy thân báo đáp trong đầu?”
Thẩm Vu xem như đó là chuyện đương nhiên: “Đúng thế.”
“…”
Chử Linh Thư nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nàng đang nghĩ làm sao để mở miệng thì Thẩm Vu lại mắng Lăng Vương.
“A Vu, ngươi đã tức giận như vậy rồi sao còn muốn gặp hắn? Vì sao còn…” Nàng nhỏ giọng: “Vì sao còn muốn gả cho hắn? Ngươi cứ không phải hắn thì không gả sao?”
Thẩm Vu nghĩ, không phải nàng không phải hắn thì không gả, mà là vừa nhớ tới dáng vẻ đau khổ khi say của hắn nàng không thể thờ ơ với hắn được.
Cho dù khi tỉnh dậy hắn không thừa nhận, cũng không đến gặp nàng, không nhắc lại chuyện đêm qua thì nàng cũng chỉ có thể ở đây trút giận mà thôi, dù sao cũng không có cách nào khiến nàng ngừng quan tâm hắn được.
“Chẳng phải do ta không có lòng tự trọng sao…” Nàng nhíu mày nhỏ giọng lầm bầm.
Chử Linh Thư nghe được câu này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó tả.
Nàng nắm tay Thẩm Vu muốn khuyên can, nhưng Thẩm Vu lại giương đôi mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn nàng.
“Linh Thư, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta không thích nghe ngươi nói xấu hắn.”
Chử Linh Thư ngoan cố: “Ngươi mới quen hắn được mấy tháng, nhưng lại chơi với ta nhiều năm như thế, vậy mà ngươi lại thiên vị hắn…”
Thẩm Vu lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi, Linh Thư, ta không thiên vị hắn, chỉ là… Có một số chuyện ngươi chưa từng trải qua cho nên không thể đồng cảm với ta, nhưng ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, nếu như cuộc đời ta chỉ có hai điều ước, một điều ta sẽ ước cha ta sống lâu trăm tuổi, còn điều thứ hai ta sẽ ước Lục Vô Chiêu mỗi ngày đều hạnh phúc.”
Chử Linh Thư bị nàng làm cho kinh ngạc không thốt ra lời.
“Hắn… Không phải như những gì ngươi nói. Ơn chính là ơn, không phân lớn hay nhỏ. Hắn có đáng giá hay để ta giao phó cả cuộc đời không, ta cũng không biết, ta cũng chưa từng yêu đương với hắn nên không biết hắn có phải người thích hợp không, nhưng mấy chuyện này không quan trọng, cho dù kết quả sau này ra sao ta cũng tình nguyện thử một lần.”
“Bọn họ nói xấu hắn ta cũng thấy buồn bã thay hắn. Có lẽ vì ngươi cũng nói những điều này nên ta càng thấy buồn hơn. Nhưng ta không trách ngươi, bởi vì các ngươi không hiểu hắn.” Thẩm Vu nhỏ giọng: “Nhưng ta hiểu hắn.”
“Chỉ mình ta hiểu.”
“Hắn không phải là người vô tình, càng không phải người thích chém giết, tuy tính tình hơi kỳ lạ nhưng hắn… là người lương thiện, hắn cũng không tùy ý chà đạp lên mạng sống kẻ khác.”
Một phần tự thấy tội lỗi đến mức chỉ có thể trốn trong phòng uống rượu, còn phần kia thì hận không thể làm được gì mà chỉ có thể dùng cách tự tổn thương mình để đổi lấy một chút bình yên, người như thế có thể xấu xa đến mức nào được?
Nghĩ đến cánh tay và bắp chân chằng chịt vết thương của Lục Vô Chiêu, lòng Thẩm Vu bỗng đau đớn như bị kim châm.
Sự đau đớn này cùng với tình cảm của nàng và Lục Vô Chiêu càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, dường như tình cảm đó đang dần nảy sinh biến hóa.
Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ thực sự yêu hắn.
Chử Linh Thư hé miệng, trông hơi luống cuống: “A, A Vu, ta… xin lỗi, ta…”
Đúng là nàng ta hơi giật mình. Hôm nay là đầu tiên Thẩm Vu tức giận với người khác, cũng là đầu nàng thẳng thắn nói chuyện nghiêm túc về người khác như vậy.
Chử Linh Thư nghĩ, có lẽ Lăng Vương rất quan trọng với A Vu.
Có lẽ bản thân mình hơi hẹp hòi, bắt ép người khác phải theo suy nghĩ của mình.
“Linh Thư, ta không có cách nào khiến ngươi hiểu rằng hắn khác xa lời đồn, nhưng ngươi hãy tin ta, con người hắn rất tốt.”
Trước kia bởi vì Lục Vô Chiêu lật lại án cho Thẩm gia nên Thẩm Vu mới có cảm tình với hắn, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, Thẩm Vu có thể khẳng định hắn là người đáng để tin tưởng.
Tuy vẻ ngoài lạnh lùng khó gần nhưng thật ra hắn lại là người dịu dàng lương thiện.
Chử Linh Thư im lặng một lát, sau đó nắm chặt tay Thẩm Vu, đắn đo mãi mới nghiêm túc lên tiếng.
Nàng ta áy náy: “Đáng ra ta nên tin tưởng sự lựa chọn của ngươi, từ trước đến nay lúc nào ngươi cũng hiểu chuyện hơn ta, ta không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người ngươi.”
Thẩm Vu mỉm cười an ủi nàng ta.
“A Vu, ngươi yên tâm đi, từ nay về sau ta nhất định luôn luôn ủng hộ ngươi, tuy ta không nhìn ra Lăng Vương có gì tốt ngoài vẻ ngoài của hắn, nhưng ngươi đã nói hắn là người tốt, vậy ta tạm thời tin hắn là người tốt một lần.”
“Nếu sau này hắn bắt nạt ngươi, ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi yên tâm, dù sao ta cũng còn có Hoàng hậu để dựa giẫm, hơn nữa ta còn có thể đi tìm Tạ Khanh Vân, từ nhỏ hai huynh đệ Tạ gia đã luôn bảo vệ ngươi, ta không tin nhiều người như vậy còn không đối phó được một mình Lăng Vương?”
Thẩm Vu bật cười, có phải đánh nhau đâu mà, nhiều người thì sao chứ? Nhưng nàng biết đó là tấm lòng của nàng ấy, nên vẫn gật đầu.
Hai người nói xong Thẩm Vu mới chợt nhớ ra mình bị Lục Vô Chiêu chọc tức quên luôn việc ăn cơm.
“Vậy ngươi muốn ăn gì trước không? Ăn xong lại mắng tiếp.” Chử Linh Thư trêu ghẹo.
Thẩm Vu hừ một tiếng: “Đúng vậy, vì tên xấu xa đó mà nhịn đói chẳng đáng chút nào.”
Chử Linh Thư bây giờ rất tự giác không nói xấu Lăng Vương với Thẩm Vu nữa, cuối cùng nàng cũng biết, A Vu mắng hắn thì được, nhưng nàng thì không, nếu không sẽ bị A Vu trách “Không cho ngươi nói xấu hắn”, đến lúc đó chắc hẳn sẽ lúng túng lắm.
Cung nhân vừa mang đồ ăn lên còn chưa bắt đầu ăn, trong sân đã vang lên tiếng động ồn ào.
Một tiểu cung nữ ôm mèo con đi vào.
Thẩm Vu cắn đũa, nhận ra đây là tiểu cung nữ lúc nãy chạy theo mèo con, nên thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì?”
Tiểu cung nữ tức giận nói: “Cũng không biết là kẻ thiếu đạo đức nào muốn vào đây ăn trộm, lúc nãy bọn chúng leo tường vào đây định bắt Bạch Đoàn đi!”
Bạch Đoàn là tên mà Thẩm Vu đặt cho mèo con.
Thẩm Vu ngạc nhiên: “Trộm mèo?”
Còn có người dám vào hoàng cung ăn trộm giữa ban ngày ban mặt?
“Đúng vậy Thẩm cô nương, lúc nãy có nam nhân nào đó nô tỳ nhìn không rõ mặt trèo tường vào, cầm cái cần câu treo đồ ăn trong tay, nếu nô tỳ không phát hiện đúng lúc, Bách Đoàn đã ăn đồ ăn kẻ đó đưa rồi!”
Thẩm Vu: “…”
Cần câu?
Câu… mèo??
Nàng nghi ngờ nhìn Chử Linh Thư: “Kiến thức ta nông cạn, ngươi nói xem mèo con có cắn câu rồi bị trộm đi được không?”
Chử Linh Thư cũng không biết: “Có lẽ móc đồ ăn đặc biệt nào đó…”
Giọng nói trong trẻo của tiểu cung nữ vang lên: “Không đâu, lúc nãy nô tỳ hét lên, tên kia phát hiện mình bị lộ đã ném cần câu chạy mất, quận chúa nghĩ xem, chỉ treo một con cá nhỏ làm sao câu mèo con đi được.”
Chử Linh Thư càng thêm mơ hồ: “… Vậy chắc không phải trộm mèo đâu, có lẽ tiểu thái giám nào đó thích nuôi mèo nhưng chủ tử không cho, đành phải lén lút đến đây chơi với mèo con của chúng ta cũng nên?”
Thẩm Vu đáp: “Có lẽ vậy.”
Giải quyết xong chuyện này, Thẩm Vu ăn xong thấy hơi buồn ngủ bèn lên giường nghỉ ngơi.
Không biết nằm bao lâu, mơ mơ màng màng vừa nhắm mắt thì trong viện lại ồn ào.
Thẩm Vu bực bội, nàng ghét nhất là lúc đang ngủ bị người ta đánh thức.
Nàng tức giận ngồi dậy, không muốn ra ngoài xem có chuyện gì mà tự mình một người yên đó cho nguôi cơn giận.
Bên ngoài Tĩnh Hi cung, tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám nhìn nam nhân lạnh lùng trước mắt.
“Điện hạ… Ngài… Ngài trả Bạch Đoàn cho nô tỳ là được rồi ạ…”
“Nó là do ngươi làm lạc mất?”
Tiểu cung nữ run rẩy: “Vâng ạ…”
Chỉ trách nàng ta bất cẩn, thêm cả cái tên ăn trộm vô sỉ kia.
Nàng ta vừa nói chuyện mèo con suýt bị trộm xong thì ôm Bạch Đoàn đi ăn cơm, ai ngờ lúc đó nàng muốn đi vệ sinh, vì vậy phải rời đi một lát.
Nàng ta nhớ mình đã đóng cẩn thận, Bạch Đoàn không thể chạy ra được. Vừa vào nhà xí, ăn trộm đúng là ăn trộm, quay đi quay lại mới một lát, hắn lại xông vào rồi! Thực đáng ghét!
Hắn ta mang mặt nạ xông vào phòng, ôm Bạch Đoàn trèo tường nhanh chóng bỏ chạy.
Tiểu cung nữ hổn hển đuổi theo nhưng không kịp.
Nàng ta tìm kiếm ven đường, vừa hay gặp Lăng Vương điện hạ đang ôm Bạch Đoàn trên tay.
Vóc dáng hai tên hộ vệ bên cạnh Lăng Vương giống hệt tên ăn trộm khiến tiểu cung nữ nhìn bọn hắn thêm vài lần, Lăng Vương ho khan một tiếng, lạnh lùng hỏi nàng ta: “Ngươi đang tìm con mèo này phải không?”
Tiểu cung nữ vội vàng gật đầu đáp phải.
Cái tên giống hệt kẻ trộm mèo kia nói, bọn họ đang đi dạo gần đây thì gặp một tên lén la lén lút, lúc trông thấy bọn họ thì quay đầu chạy, mèo con bị hắn bỏ lại nên bọn họ mới nhặt được nó.
Đúng lúc Lăng Vương biết con mèo này ở Tĩnh Hi cung, vì vậy muốn trả con mèo lại.
Vừa hay gặp được tiểu cung nữ đang đi tìm mèo.
“Điện hạ, ngài…”
“Dẫn đường đi.” Mạnh Ngũ nói.
Tiểu cung nữ đối mặt với hai quý nhân nghiêm nghị thì khóc không ra nước mắt, đành phải đi trước dẫn đường.
Bọn họ đến của Tĩnh Hi cung, tiểu cung nữ vươn tay muốn ôm mèo đi bị ánh mắt lạnh lùng của Lăng Vương dọa sợ.
Tiểu cung nữ rất sợ các chủ tử biết nàng ta suýt làm mất mèo con sẽ trách phạt, chỉ muốn mau chóng tiễn đưa vị phật tổ này đi.
Lục Vô Chiêu đưa ra hạ sách này thì không có chuyện chưa nhìn thấy mặt nàng đã rời đi.
Hắn khó chịu lên tiếng: “Đi gọi Thẩm Vu ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.