Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn nàng nhưng vẫn không đáp lại.
Thẩm Vu cũng không mong nhận được đáp án, nàng mỉm cười dựa vào thành giường nhìn hắn.
Nếu hắn không đồng ý thì đã hạ lệnh đuổi khách từ lâu rồi.
Hóa ra Lăng Vương cũng không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hiện tại không có người ngoài ở đây, hẳn là một cơ hội tốt để tạ ơn. Tiếc rằng nam nhân này quá mức nhạy cảm, chỉ cần nàng có hành động gì kì lạ một chút thôi, là hắn cũng có thể nhận ra ngay, vậy nên nàng mới không dám hành động dại dột.
Dù tính toán kĩ lưỡng đến đâu cũng sẽ bị con người thông minh xuất chúng như hắn nhìn thấu, nhưng trong mắt Thẩm Vu, hắn lại là người dịu dàng điềm đạm nhất.
Hắn không những không vạch trần tâm tư của nàng mà còn thuận theo giúp nàng đạt được mục đích, lại không khiển trách nàng mà chỉ ngầm cảnh cáo nàng, hắn thật tốt.
Thẩm Vu cảm thấy bản thân phải chủ động khai báo thành thật với ân nhân: “Chuyện xảy ra hôm nay đúng là ta đã đoán trước được.”
Lục Vô Chiêu yên lặng nghe nàng nói tiếp.
Hôm Lưu Nhung đến nhà tìm nàng “nhờ giúp đỡ”, lúc đến phủ Lăng Vương lần trước Thẩm Vu đã bắt đầu lên kế hoạch.
Lưu Nhung chỉ dám ra oai trước mặt nàng chứ không dám chạy đến trước mặt Lăng Vương đòi giải thích, rõ ràng nàng ta cũng biết thường ngày đệ đệ mình gây ra chuyện gì. Lưu tam công tử gặp chuyện không phải bị người ta oan uổng mà rõ ràng là trừng phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-trong-long-ban-tay-hoang-thuc-tan-tat/1048579/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.