Mưu sát…
Không thể làm như vậy…
Chuông gọi bác sĩ ở ngay trên đầu giường, cậu muốn đứng lên.
Lâm Phỉ nâng cánh tay phải duy nhất có thể tự do cử động, nắm lấy dây ở đầu giường, cố gắng kéo thân thể mình dậy.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng dù cậu có cố gắng đến đâu, cái chuông ấy vẫn giống như một ngôi sao xa tận cuối chân trời, không thể nào chạm tới được.
Cổ họng cậu phát ra tiếng kêu thống khổ, cánh tay nổi gân xanh, cơn đau như muốn nổ tung từ những ngón tay đang bấu chặt vào ván giường.
Không được, không còn sức…
Cậu không làm được.
Muốn chết nhưng không thể chết, muốn thay đổi nhưng lực bất tòng tâm.
Khó chịu quá…
Lâm Phỉ rũ tay xuống, vô lực mà khóc nức nở.
Máu đang chậm rãi chảy ra từ vết thương trên cổ tay trái làm áo cậu bị thấm ướt một mảng lớn.
Một cơn ớn lạnh, từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, dần dần lan ra phía bên ngoài, như thể muốn làm đóng băng máu của cậu.
Nếu như sau khi cậu quyết định ở lại, điều đầu tiên phải làm là dừng can thiệp vào cốt truyện; nếu như cậu thấy cơ chế của thanh tiến độ không thích hợp, lập tức đi tìm Bùi Cảnh Hành thương lượng; nếu như không phải do cậu cố chấp muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện liên quan đến Bùi Cảnh Hành…
Liệu bây giờ kết cục có khác hay không?
Thành phố Lệ Dương.
Mặt trời đã lên cao, đèn trong phòng vẫn còn bật nhưng chỉ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978336/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.