Lâm Phỉ vẫn hơi do dự nên đi rất chậm.
Kết quả của việc này đó là cậu còn chưa đi tới cửa thì Bùi Cảnh Hành đã về đến phòng.
Bùi Cảnh Hành biết rõ lý do, lại giả vờ ngạc nhiên: “Cậu đứng ở đây làm gì?”
“Vừa rồi là ai? Sao lại nói chuyện với cậu lâu vậy?”
“Dùng bí mật đổi bí mật, cậu đổi không?”
“…” Lâm Phỉ thở ra một hơi: “Không đổi, không đổi!”
Nếu như bí mật của cậu là chuyện khác, chắc chắn lúc này cậu không nhịn được.
Hết lần này tới lần khác, bí mật của cậu tuyệt đối không thể nói được.
Lâm Phỉ mím môi, cố gắng dùng ánh mắt thuyết phục Bùi Cảnh Hành.
Nhưng Bùi Cảnh Hành cũng vô cùng kiên định, giống như không thấy ánh mắt của cậu. Hắn không hề động đậy chút nào.
Lâm Phỉ: “…”
Lâm Phỉ bị bí mật tra tấn, cả đêm không thể ngủ ngon, chỉ có thể tự tẩy não mình rằng cậu có bí mật không thể nói, Bùi Cảnh Hành đương nhiên cũng có thể có. Trừ phi cậu đồng ý nói ra bí mật của mình nếu không sẽ chẳng có cách nào ép buộc Bùi Cảnh Hành.
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ hơi mệt.
Vào trong lớp, cậu lập tức gục đầu xuống bàn, hy vọng hôm nay có thể yên ổn.
Cái gọi là hy vọng là một việc vô cùng khó.
Triệu Quan Tây vừa vào chỗ, ngồi xuống sau đó đập “Bang” một cái xuống bàn Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ bị giật mình, đen mặt ngẩng đầu lên.
Sau khi nghe được hắn nói gì, cậu cố nén mấy câu tục định thoát ra.
Triệu Quan Tây nói: “Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978331/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.