“Tôi có thể lựa một vài bức ảnh treo trên tường không?” Bùi Cảnh Hành hỏi.
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Không phải cậu nói rồi à? Tôi đồng ý ở lại một tháng, cậu có treo thì tôi cũng làm gì được. Cậu hỏi làm gì?”
“Đúng nhỉ.”
???
Cậu đang nói xàm đó được không? Bùi Cảnh Hành chắc cú là đang làm bộ nghe không hiểu ý cậu muốn nói.
Lâm Phỉ ngồi lại ghế sofa, biểu hiện sự tức giận bằng hành động thực tế.
Bùi Cảnh Hành thật sự chăm chú lựa ảnh, vờ như không thấy cậu đang giận dỗi.
Bỏ đi, cậu không thể gọi tỉnh một tên đang giả vờ nằm ngủ được.
Lâm Phỉ làm bộ nhìn điện thoại, thực tế vẫn luôn vụng trộm quan sát hành động của Bùi Cảnh Hành.
Tại góc nhìn của cậu, chỉ có thể thấy một góc phẳng nghiêng của tấm ảnh, bên trong cụ thể ra sao thì không nhìn rõ được.
Nhưng với khả năng của cậu, chỉ với một ít cách phối màu ở góc ảnh đấy cũng có thể đoán được tấm ảnh này chụp ở chỗ nào.
Bùi Cảnh Hành lật đi lật lại chồng ảnh tới vài lần, hắn chỉ lựa ra tầm năm tấm để ở hai bên trái phải.
Lâm Phỉ nóng lòng chỉ muốn xông lên giúp hắn chọn ảnh. Với khuôn mặt ngời ngời của cậu, mỗi một tấm hình đều đáng được treo lên tường mới đúng chứ?
Hắn chỉ lựa được năm tấm là có ý gì?
Ngay lúc Lâm Phỉ không nhịn nổi muốn chỉ tay khai sáng* cho hắn, Bùi Cảnh Hành rốt cuộc chọn tấm ảnh cuối cùng.
*指点江山 là một thành ngữ TQ có nghĩa là bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978324/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.