Không khí trong phòng không vì thiếu đi Bùi Cảnh Hành mà thay đổi. Mọi người đang chơi thì vẫn chơi mà đang cười đùa vẫn tiếp tục cười đùa.
Lâm Phỉ câu được câu chăng nói chuyện cùng Ứng Thần. Thật ra trong lòng lại đang nghĩ đến bộ dạng say khướt của Bùi Cảnh Hành, không biết một mình hắn đi như vậy có ổn không.
Trong lúc cậu đang thất thần, chuông điện thoại Ứng Thần reo lên.
Chỉ thấy Ứng Thần nhận điện thoại, nghe bên kia nói chuyện một hồi chân mày dần cau lại.
Rất nhanh sau đó hắn cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Phỉ tựa như muốn nói gì đó.
Ngay lập tức Lâm Phỉ hiểu ý hắn, xua tay nói: “Không sao đâu, cậu có chuyện thì đi về trước đi.”
“Cha tôi gọi tới, cậu đoán xem tại sao ông ấy biết chúng ta đang ở cùng nhau?” Mặc dù Ứng Thần đang cười nhưng vẻ mặt kia tuyệt đối không có gì gọi là vui sướng.
“Sao tôi biết được?”
“Chắc chắn cậu không biết rồi. Bằng cái chỉ số thông minh của cậu…” Ứng Thần nhìn Lâm Phỉ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ghét bỏ, cầm quần áo rời đi.
Mặc dù không trực tiếp nói nốt nửa câu sau nhưng Lâm Phỉ hoàn toàn có thể hiểu được ý của hắn.
Lâm Phỉ: “…”
Chỉ số thông minh của cậu làm sao?
Kiếp trước cậu đã tự dùng năng lực của mình thi đỗ đại học đứng đầu cả nước đấy thôi.
Sau khi Ứng Thần rời đi, Lâm Phỉ càng không kìm được cảm giác bồn chồn trong lòng mình.
Bùi Cảnh Hành đi lâu vậy còn chưa quay lại, không phải đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978314/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.