Lâm Phỉ huých nhẹ vào khuỷu tay Vu Chiếu Nguyệt: “Cậu có nhìn thấy tin nhắn của Triệu Quan Tây không?”
“Tôi thấy rồi.”
“Cậu ta tưởng cậu không nhìn thấy, cứ quấn lấy tôi nhờ nhắc nhở cậu.” Lâm Phỉ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm chuyện quái gì đang xảy ra đây.
Tuy Triệu Quan Tây tự dưng rơi vào lưới tình nhưng Vu Chiếu Nguyệt người ta vẫn không thèm để ý đến hắn.
Vu Chiếu Nguyệt có lẽ cũng biết Triệu Quan Tây phiền phức thế nào, cầm di động nhắn tin trả lời xong thì thuận tay đưa cho Lâm Phỉ xem.
Lúc đầu Lâm Phỉ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nhìn lịch sử tin nhắn thì hiểu hết.
Thì ra tất cả tin nhắn mà Triệu Quan Tây gửi cho Vu Chiếu Nguyệt đều là mấy cái lời tán tỉnh buồn nôn kiểu này: “Trên đường anh mua hàu sống về, tất cả bọn chúng đều nhảy từ túi vào trong bùn thì ra đây gọi là hàu thích bùn.”
Trách không được Vu Chiếu Nguyệt lười đáp lại cậu ta.
Mà đây lại còn là đệ cậu nữa chứ, Lâm Phỉ có cảm giác mặt mũi của cậu mất hết rồi. Cậu nằm liệt trên lưng ghế oán giận nói: “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”
Đi xe hai tiếng mới đến được nhà ga. Sau khi lên tàu lại còn phải đi tiếp hai tiếng nữa, hai người họ ăn cơm trưa trên tàu. Khi tới đại học Cát Dã, bọn họ liền xách hành lý đi theo mấy anh chị khóa trên ra chào đón.
Ba Alpha ở chung một phòng còn Vu Chiếu Nguyệt và Lâm Phỉ hẹn nhau ở chung một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978307/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.