Lâm Phỉ: “?”
Thù oán cái gì cơ? Không đến mức đó chứ?
Mặc dù không nói ra, nhưng biểu cảm của cậu cũng đã thể hiện hết ra ngoài.
Bùi Cảnh Hành cười híp mắt tiếp tục nói: “Sau đó tôi sẽ nắm lấy tay cậu, cậu thích tôi, tôi sẽ không buông tay.”
“Không phải, sao suy nghĩ này của cậu nghe nguy hiểm thế?” Lâm Phỉ vặn ngón tay của hắn, đẩy nó ra khỏi vai mình.
“Cậu này là lời thoại trong một bộ phim tôi rất thích, đột nhiên vừa nhớ ra.”
“Ồ, thì ra là thế.” Lâm Phỉ nhẹ nhàng thở ra: “Phim gì đó?”
“Cậu muốn xem phim tôi từng coi rồi à?”
Vốn là một đoạn nói chuyện rất bình thường, nhưng từ khi xuất hiện câu nói kia, Lâm Phỉ cảm thấy kiểu nói chuyện này quá là mập mờ.
Cậu không quay đầu lại: “Không xem nữa, cũng không biết ở phía dưới thế nào rồi.”
Bùi Cảnh Hành nắm chặt ngón tay, nụ cười lạnh lẽo: “Ai biết được chứ?”
Ánh mắt hắn nhìn về phía cậu, cũng không biết là đang trả lời cho câu hỏi nào.
“Hay là chúng ta xuống dưới xem thử đi, chắc là bọn họ rải hoa cũng đủ rồi.”
“Được.”
Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành đi như bay, đi một quãng vừa kịp nhìn thấy chuyện hay ho.
Triệu Quan Tây vẫn đang đàn hát, hai mắt nhìn về phía Vu Chiếu Nguyệt tràn ngập tình cảm.
Vu Chiếu Nguyệt chậm rãi bước tới trước mặt hắn với vẻ mặt lạnh nhạt.
Hắn nở nụ cười ngây ngô, nhìn thấy Vu Chiếu Nguyệt rút phích cắm guitar phía sau mình thì sững sờ, quên cả hát hò.
Thế mà tiếng ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978305/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.