Lâm Phỉ: “?” Thù oán cái gì cơ? Không đến mức đó chứ? Mặc dù không nói ra, nhưng biểu cảm của cậu cũng đã thể hiện hết ra ngoài. Bùi Cảnh Hành cười híp mắt tiếp tục nói: “Sau đó tôi sẽ nắm lấy tay cậu, cậu thích tôi, tôi sẽ không buông tay.” “Không phải, sao suy nghĩ này của cậu nghe nguy hiểm thế?” Lâm Phỉ vặn ngón tay của hắn, đẩy nó ra khỏi vai mình. “Cậu này là lời thoại trong một bộ phim tôi rất thích, đột nhiên vừa nhớ ra.” “Ồ, thì ra là thế.” Lâm Phỉ nhẹ nhàng thở ra: “Phim gì đó?” “Cậu muốn xem phim tôi từng coi rồi à?” Vốn là một đoạn nói chuyện rất bình thường, nhưng từ khi xuất hiện câu nói kia, Lâm Phỉ cảm thấy kiểu nói chuyện này quá là mập mờ. Cậu không quay đầu lại: “Không xem nữa, cũng không biết ở phía dưới thế nào rồi.” Bùi Cảnh Hành nắm chặt ngón tay, nụ cười lạnh lẽo: “Ai biết được chứ?” Ánh mắt hắn nhìn về phía cậu, cũng không biết là đang trả lời cho câu hỏi nào. “Hay là chúng ta xuống dưới xem thử đi, chắc là bọn họ rải hoa cũng đủ rồi.” “Được.” Lâm Phỉ kéo Bùi Cảnh Hành đi như bay, đi một quãng vừa kịp nhìn thấy chuyện hay ho. Triệu Quan Tây vẫn đang đàn hát, hai mắt nhìn về phía Vu Chiếu Nguyệt tràn ngập tình cảm. Vu Chiếu Nguyệt chậm rãi bước tới trước mặt hắn với vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn nở nụ cười ngây ngô, nhìn thấy Vu Chiếu Nguyệt rút phích cắm guitar phía sau mình thì sững sờ, quên cả hát hò. Thế mà tiếng ca vẫn văng vẳng tại hiện trường. Kẻ đã đọc vô số tiểu thuyết như Lâm Phỉ đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Triệu Quan Tây vốn dĩ không biết chơi guitar nên mở luôn một cái loa Bluetooth cỡ nhỏ? May là da mặt hắn đủ dày, thấy kế sách bị lật tẩy thì lập tức cầm micro nói xin lỗi, phối hợp cùng tiếng hát lẫn cánh hồng đỏ thắm bay rợp trời, thế mà lại khá ổn áp. “… Anh thật sự biết anh sai rồi, Nguyệt Nguyệt, em có thể tha thứ cho anh không?” Mắt Lâm Phỉ mở to, sao mà cái tên Triệu Quan Tây to xác gần mét chín này còn chơi được cả kiểu xưng hô Nguyệt Nguyệt ngon lành vậy nhỉ? Đến cả Vu Chiếu Nguyệt cũng tỏ ý chán ghét: “Tôi đã gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm Lưu rồi, khi nào cậu dọn dẹp sạch sẽ chỗ này tôi sẽ tha thứ cho cậu.” “Ấy không, Nguyệt Nguyệt, đừng mà…” Hắn còn chưa nói hết lời, thầy Lưu đã bê cái bụng bự chạy vọt tới, cầm cái loa gào lên to cách đó mấy trăm mét: “Mấy cái này là đứa nào làm, tự giác ra nhận tội đi! Chờ tôi bắt được thì tự mình nhận hậu quả nhé!” Trong chớp mắt, đám người buôn dưa đã lui về sau ngay tắp lự. Chỉ có cái tên Triệu Quan Tây chưa biết hối cải, đang lôi kéo cánh tay Vu Chiếu Nguyệt: “Thật không? Làm xong việc này cậu sẽ tha thứ liền luôn hả? Lần này không nói dối chứ?” “Không lừa cậu.” “Vậy cậu ghi âm cho tôi đi, nếu không quay đi quay lại trở mặt chối đây đẩy nữa.” “Được rồi, cậu buông ra trước đi.” “Không buông đâu, cậu ghi âm đưa tôi trước.” Thầy chủ nhiệm chạy tới gần, nhìn thấy hai người lôi kéo không dứt càng tức điên hơn, bắc loa lên quát: “Hai đứa đang kỳ kèo làm cái gì đấy? Mấy thứ này là các cậu bày ra đúng không? Hôm nay không quét dọn sạch sẽ thì đừng có đi đâu hết!” Vu Chiếu Nguyệt vừa đẩy tay Triệu Quan Tây vừa nói: “Thầy chủ nhiệm ơi, thầy hiểu nhầm rồi, em là người gọi điện cho thầy mà.” “Gọi rồi thì làm sao? Chuyện này không phải do em mà có à? Không chịu thì tuần sau đứng trước cờ nói cho cả trường nghe nhé!” Vu Chiếu Nguyệt: “?” Đây là tai nạn bất ngờ gì thế, tai bay vạ gió à? Triệu Quan Tây một chút cũng chẳng hốt hoảng, nhìn về phía vị lãnh tụ tinh thần của hắn – Phỉ ca. Sau đó hắn thấy Phỉ ca vẫy tay với hắn, rồi kéo Bùi Cảnh Hành đi luôn. Triệu Quan Tây: “?” Tình anh em xã hội chủ nghĩa đâu rồi? Dĩ nhiên Lâm Phỉ không phải là kẻ bỏ đàn em chạy lấy người. Sau khi rời đi, cậu gọi điện luôn, gọi một đội nhân viên quét dọn đến. Niềm vui của kẻ có tiền chính là đơn giản như vậy đó. Đợi đến lúc đám đông giải tán gần hết, Lâm Phỉ mới đi về sân tập cùng Bùi Cảnh Hành. Cậu ung dung chậm rãi đi về hướng hai người Vu Chiếu Nguyệt đang quét dọn hoa hồng, chính xác hơn là Vu Chiếu Nguyệt đang mặt quạu quét hoa, còn Triệu Quan Tây như con quay lấy cậu ta làm tâm mà đi vòng quanh. Lúc đến gần, Lâm Phỉ cuối cùng cũng nghe rõ hai người họ đang nói chuyện gì. Vu Chiếu Nguyệt nói cậu ta sẽ không bao giờ có chuyện yêu đương với một tên Alpha. Triệu Quan Tây tiến đến trước mặt cậu ta nói: “Tại sao không thể? Cậu xem Phỉ ca với Bùi Cảnh Hành kìa, hai tên Alpha cũng có thể hẹn hò, chúng ta còn có gì mà không thể chứ?” Vu Chiếu Nguyệt nhìn thấy bọn Lâm Phỉ đến gần, cũng không nhắc nhở hắn ta mà hỏi tiếp: “Bọn họ hẹn hò thật à?” “Thật chứ, so với trân châu còn thật hơn! Tôi đi theo Phỉ ca lâu như thế, chuyện của anh ấy tôi còn không rõ à?” “Uầy? Nắm rõ chuyện của tao thế cơ?” Lâm Phỉ lạnh lùng đáp. Cả người Triệu Quan Tây đơ ra, chậm chạp quay đầu lại: “Phỉ ca, sao anh tới đây thế?” “Tao mới gọi một đội dọn dẹp đến.” “Không hổ là Phỉ ca! Em biết chắc là anh sẽ không bỏ rơi em mà!” Triệu Quan Tây phấn khởi ném chổi xuống đất, căn bản muốn xông tới tặng cho Lâm Phỉ một quả ôm to bự. “Vu Chiếu Nguyệt bị mày lây vạ, nhưng mày nào có vô tội, mày quét sạch sẽ đoạn đường này là được.” “Ủa anh, không phải anh nói đã kêu đội dọn dẹp tới à?” Lâm Phỉ cười đáp: “Có thể quét cho sạch phần đường này không?” Mặt cười của Lâm Phỉ khiến Triệu Quan Tây nổi hết da gà, lúc này hắn mới phản ứng kịp thời rằng chuyện vừa rồi khiến cậu tức giận. Phỉ ca có nguyên nhân mới không muốn công khai tình cảm, hắn đúng là không nên nói ra ngoài. Triệu Quan Tây nhặt cây chổi lên đầy đáng thương, mỗi bước chân đều quay đầu cẩn thận nhìn Lâm Phỉ, hi vọng cậu thay đổi quyết định. Đúng là Lâm Phỉ rất hưởng thụ dáng vẻ làm nũng, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương phải mang khuôn mặt giống như Bùi Cảnh Hành. Vóc người Triệu Quan Tây cao lớn thô thiển nên trưng ra thứ biểu cảm này chỉ khiến cậu thấy kinh hãi và ớn lạnh, không thể mềm lòng nổi. Vu Chiếu Nguyệt theo Lâm Phỉ đi vào ven đường: “Cảm ơn cậu.” “Không cần cảm ơn, vốn chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu, cậu không cần dọn dẹp.” Im lặng một lúc, Lâm Phỉ hỏi: “Cậu có cảm giác gì với Triệu Quan Tây?” Tức thì tức nhưng cậu vẫn là một anh trai tri kỷ. Vì tình yêu trung trinh của thằng em mà lòng đau như cắt. Thái độ Vu Chiếu Nguyệt rất thẳng thắn: “Không thích cũng chẳng ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện tôi qua lại với Alpha.” Điểm này ngược lại tương tự với Lâm Phỉ, mặc dù cậu thích Bùi Cảnh Hành nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng ở bên hắn. “Có thể hỏi lý do không?” “Không có Alpha nào có thể kháng cự lại chất dẫn dụ của Omega, không cần phải miễn cưỡng ở bên nhau vì cuối cùng cũng chỉ hại người hại mình.” Lâm Phỉ chưa từng ngửi thấy chất dẫn dụ của Omega, nhưng đã từng đọc nhiều quyển tiểu thuyết, cậu cũng biết thứ này đối với Alpha có lực hấp dẫn mạnh mẽ đến đâu nên cũng chẳng biết nói gì mới tốt. Ngược lại Bùi Cảnh Hành vẫn luôn im lặng mở miệng: “Tôi chỉ thích chất dẫn dụ của Phỉ ca.” Hứng thú của Lâm Phỉ đột nhiên bị khơi lên: “Chất dẫn dụ của tôi có mùi gì? Tôi chả ngửi được mùi của mình.” “Là vị quýt, rất thơm.” Bùi Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào gáy Lâm Phỉ rồi liếm môi. Lâm Phỉ mất tự nhiên sờ gáy mình, xoay tới chuyện trước đó nói cùng Vu Chiếu Nguyệt, cảm thấy nếu tiếp tục bàn về vấn đề này thì không chừng Bùi Cảnh Hành lại nói thêm mấy thứ kinh động lòng người hơn. Nói đến chuyện lần trước, hai người tự nhiên chạy sang chủ đề tiểu thuyết, Bùi Cảnh Hành không chen vào được chủ đề này nên khuôn mặt dần dần xám xịt. Kiếp trước Lâm Phỉ rất thích đọc một vài kiểu Mary Sue dạng máu chó. Đối với nhiều người thì sở thích này hơi kỳ lạ không thể hiểu được, nhưng ai nghĩ tới ở thế giới này cậu lại gặp được người có chung sở thích. Trong lòng Lâm Phỉ có bao nhiêu phấn khởi thì không cần nói nhiều, nhiều lúc Bùi Cảnh Hành kéo tay áo của cậu, cậu đều không để ý. Đội dọn dẹp chạy đến rất nhanh, có người chuyên nghiệp hỗ trợ, sân tập nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Triệu Quan Tây quét dọn xong liền chạy tới dính vào Vu Chiếu Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, mệt chết tôi rồi.” Vu Chiếu Nguyệt lạnh lùng nói: “Cậu có thể tự ôm lấy bản thân một lát.” “Nếu cậu ôm tôi một lúc, tôi lập tức sống dậy.” “À, kiếp sau đi nhé.” “Kiếp sau đến rồi!” Triệu Quan Tây nhanh như chớp ôm lấy Vu Chiếu Nguyệt một lúc, cười hi hi nói: “Gặp được cậu, chớp mắt một cái là qua một đời.” Vu Chiếu Nguyệt trợn trắng mắt, tăng tốc đi về phía trước. Lâm Phỉ tặc lưỡi lắc đầu, trong lòng tự nhủ thanh niên yêu đương đúng là dính nhau như sam. Quay đầu lại, cậu phát hiện Bùi Cảnh Hành đã bước đi như bay, cách cậu xa tận mấy mét. Lâm Phỉ chạy lên mấy bước: “Sao cậu đi nhanh thế?” “Không phải cậu với cậu ta nói chuyện rất hào hứng à? Sao không nói tiếp nữa đi?” “Không phải chỗ này quét xong rồi thì nên đi về à?” Nghĩa là dọn chưa xong cậu còn có thể tiếp tục tám nhảm. Bùi Cảnh Hành hừ một tiếng, đi càng nhanh hơn. Lâm Phỉ cũng không biết hắn giận cái gì, chỉ biết nhanh chân đi theo tốc độ của hắn. Cậu đi nhanh hơn, Bùi Cảnh Hành cũng bước nhanh hơn, Lâm Phỉ cảm thấy không biết làm sao. Đột nhiên, Bùi Cảnh Hành đi phía trước kêu một tiếng rồi ngã sấp xuống đất. Lâm Phỉ nhìn quanh một lượt, trên mặt đất chẳng có thứ gì. Mặt đất bằng phẳng mà? Không hổ là nhân vật thụ chính nhỉ? Cậu bước lên muốn đỡ Bùi Cảnh Hành, ai biết được hắn một bên than đau, một bên gạt phăng tay cậu ra. Lâm Phi cứng rắn ôm lấy mặt hắn, buộc Bùi Cảnh Hành nhìn mình: “Rốt cuộc cậu tức giận chuyện gì thế?” “Tôi không giận.” Giọng nói Bùi Cảnh Hành buồn thiu, mang theo giọng mũi đậm đặc. Vốn hiểu rõ đối phương, Lâm Phỉ có cả một hệ thống đối phó với tình huống này, cậu thốt ra một câu: “Được, vậy tôi đi thật đây.” Một bên làm bộ đứng dậy muốn rời đi. Bùi Cảnh Hành nắm lấy tay áo cậu nhưng lại cúi đầu không chịu nhìn cậu. Lôi kéo một hồi, Lâm Phỉ ngồi xổm trở lại: “Trước đó tôi đã nói với cậu, tôi không thích kiểu đoán tới đoán lui, có chuyện thì cậu nói thẳng với tôi, tôi sẽ không giận dỗi.” Bùi Cảnh Hành mím môi, tủi thân đến oan ức: “Cậu nói chuyện với Vu Chiếu Nguyệt thì chẳng quan tâm tới tôi. Tôi từng nói với cậu tôi không thích như thế, nhưng cậu hình như chả để tâm gì cả.” Để tâm à? Lâm Phỉ đương nhiên không để ý, cậu còn tưởng chuyện này vốn đã qua lâu lắm rồi! Dỗi nửa ngày hắn vẫn còn để trong bụng? “Được rồi, tôi tám chuyện với Vu Chiếu Nguyệt đúng là không có để ý đến cậu. Xin lỗi nhé, cậu đừng giận nữa nha?” “Sau này thì sao?” “Tôi hứa, sẽ không cùng người khác nói chuyện mà để cậu lạc lõng nữa, được không?” “Đừng giận nữa, nha?” Bùi Cảnh Hành lẩm bẩm hai tiếng, buông lỏng tay: “Đau quá, chảy máu rồi.” “Còn đi nổi không?” Hắn ngóng trông nhìn Lâm Phỉ, hiển nhiên là không đi nổi. Lâm Phỉ bế hắn lên, chân còn khụy xuống một chút. Mặt cậu không biến sắc đem Bùi Cảnh Hành đặt xuống, ngồi xổm ở đằng trước: “Lên đi.” Cậu suýt nữa thì quên, Bùi Cảnh Hành bây giờ đã là Alpha rồi, sao vẫn còn khóc đến thê thảm tội nghiệp dữ vậy? *** Tác giả có lời muốn nói: Lời nói còn dang dở của Ứng Thần khi ở trên thuyền: “Sao cậu không đi nhanh lên? Tôi ở ngay phía trước.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]