Kế hoạch mới, bắt đầu học với phiên âm.
Phải nói rằng, cách phát âm của Bùi Cảnh Hành cực kỳ hoàn hảo, giống hệt cách phát âm trong băng đài vậy.
Thanh âm của hắn vừa trong sáng lại mang theo một kiểu gợi cảm đặc biệt. Đó là một kiểu gợi cảm giữa đàn ông trưởng thành với thiếu niên khiến cho người ta liên tưởng đến gió xuân, liên tưởng đến đầm nước, liên tưởng đến đá cuội nhưng sẽ không liên tưởng đến phong trần gợi cảm.
Nó hay đến nỗi thôi thúc Lâm Phỉ có suy nghĩ phải luyện phát âm cho thật tốt.
Sau khi dạy xong các ký hiệu phát âm cơ bản, hai người ngẩn người nhìn nhau.
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ tới gì đó nên lấy điện thoại di động ra: “Đây là một bài thơ mà tôi rất thích, cậu đọc cho tôi nghe một chút.”
Cậu rất thích thơ nhưng khổ nỗi cậu lại phát âm không tốt nên chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp của ngôn từ. Cuối cùng hôm nay cũng có thể thưởng thức vẻ đẹp của thanh âm.
“What can I hold you with?*
I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs…”
Trước đây lúc bản thân đọc chỉ đơn giản là cảm thấy rất hay, bây giờ khi thật sự nghe người khác đọc lên mới hiểu được vì sao luôn có người nói khi đọc lên mới có thể cảm nhận được rung động của câu thơ.
Theo thanh âm của Bùi Cảnh Hành, dường như cậu có thể thấy được những con đường cổ kính cùng với cảnh hoàng hôn tuyệt vọng.
Chàng thi sĩ lang thang đứng đấy, khắp người nhuốm màu đen u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978281/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.