Lâm Phỉ tức giận liếc mắt, đang định gõ cửa tiếp thì tay đột nhiên bị người khác kéo lại.
“Chúng ta về đi thôi, lời cậu nói sẽ chỉ làm bọn họ tức giận hơn, đến lúc đó bọn họ sẽ càng trút giận lên người đứa bé.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Bùi Cảnh Hành không hề có tiêu cự.
“Chẳng lẽ để gã đối xử như thế với đứa bé kia ư?”
“Chỉ bằng vài lời nói của cậu rất khó thay đổi suy nghĩ đã khắc sâu trong họ. Miễn là đứa bé kia luôn ghi nhớ những lời cậu nói, sau này có thể trở thành người như thế nào là tùy thuộc vào nó.”
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành rất thấm thía, nhất là trong khoảnh khắc này khi tim Lâm Phỉ đang tràn đầy cảm xúc bi thương.
Hắn nói như vậy, có lẽ đã từng trải qua tình huống giống nhau.
Đột nhiên từ đáy lòng Lâm Phỉ dâng lên cảm giác bất lực: “Chúng ta về thôi.”
Hai đời, cậu đều sinh ra trong gia đình giàu có, hóa ra sức mạnh của cậu lại nhỏ như vậy.
Nhận ra điều này làm Lâm Phỉ hơi mất mát, lúc làm bài liên tục thất thần.
Bùi Cảnh Hành đặt bút xuống: “Cậu không phải thượng đế, không cần phải khiến cho người khác sống vui vẻ.”
Lời nói cực kỳ thẳng thắn, Lâm Phỉ lại không nhịn được bật cười.
“Cậu nói đúng.”
Vào một buổi chiều tan học hai ngày sau, Lâm Phỉ đứng ở đầu cầu thang nhìn đứa trẻ kia.
Bé ngồi trên bậc thang bẩn thỉu, cầm trên tay một tờ bài thi môn toán, nước mắt tí tách tí tách rơi trên số điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978279/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.