Lâm Phỉ gỡ tay Bùi Cảnh Hành ra, phát hiện mắt hắn đã bị dụi tới đỏ ửng trông rất thê thảm.
Cậu cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng thổi: “Đừng dụi nữa.”
Lâm Phỉ cầm nước đá chườm lạnh cho Bùi Cảnh Hành.
Hai chữ dịu dàng sao đủ để hình dung.
Một lúc sau, Lâm Phỉ hỏi: “Sao rồi? Cậu thử xem có thể mở mắt ra chưa?”
“Ừm.” Bùi Cảnh Hành nhỏ giọng lên tiếng.
Đôi hàng mi run rẩy, mí mắt chầm chậm mở ra tựa như mặt trời mọc phá tan sự u tối phía chân trời. Con ngươi màu đen tràn đầy ánh sao phát sáng lấp lánh.
Hô hấp Lâm Phỉ khựng lại tự dưng quên mất mình định nói gì.
Khóe môi Bùi Cảnh Hành khẽ nhếch, đồng thời khóe mắt xuất hiện vài nếp gấp.
“Cảm ơn cậu, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Không, không cần cảm ơn.”
Lâm Phỉ chật vật thu lại ánh mắt, giả bộ hung ác nhìn về phía mấy tên Alpha cao lớn kia: “Còn đứng đó làm gì? Lại đây xin lỗi.”
“Phỉ ca, chuyện này thật sự là hiểu lầm mà. Nếu không tin thì anh hỏi Bùi Cảnh Hành đi, bọn em chỉ nói với hắn vài câu thôi.”
“Tao cho bọn mày ba giây.”
“Ba.”
“Hai.”
Một đám người cứ tao nhìn mày, mày nhìn tao. Kết quả cả đám vẫn không dám làm Lâm Phỉ nổi giận, ở giây cuối cùng mới thốt ra lời xin lỗi.
Lâm Phỉ vẫy tay ý bảo bọn họ cút.
“Nhìn thấy chưa? Không việc gì phải sợ mấy người này, với cả lá gan cậu đừng có nhỏ như vậy. Nếu có ai tới gây chuyện thì nói cho Phỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-phan-hoa-thanh-alpha/978271/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.