Cho dù Lộ Chi Chi đã cố quên đi đoạn tình cảm dang dở này, nhưng mỗi khi nhớ lại thì trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy buồn bã và hoài niệm vô cùng.
Máy trợ thính trên tay đã nằm trong lồ ng ngực hai tuần lễ, cuối cùng cũng đành đem cất lên kệ.
Lộ Chi Chi cứ nhìn mãi cái dãy số ghi tên Nghiêm Lãng kia trên quang não, mong đợi một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên sáng lên. Nhưng cuối cùng những mong đợi trong lòng cũng hóa thành hư vô, người đến rồi đi trong đời, Nghiêm Lãng cũng như là một vị khách qua đường để lại tên rồi thôi.
Lộ Chi Chi dần buông xuống chấp niệm trong lòng, chỉ giữ lại một ngọn lửa nho nhỏ giấu tận góc sâu nhất ở đáy lòng. Cậu bất lực tự cười bản thân, cậu vẫn luôn không nhịn được mà tưởng tượng một ngày nào đó Nghiêm Lãng rồi sẽ xuất hiện một lần nữa ở trước mặt cậu.
Cậu không dám đem chút tâm tư còn sót lại cuối cùng này nói cho Bạch Tinh Lan và Hàn Tiêu nghe, chỉ là có đôi lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi đặt cái máy trợ thính kia thì cậu lại nhớ về một thời huy hoàng và ngu ngốc đã qua của mình.
Mùa hè cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua, ở Hoa thành từ trước đến giờ không có mùa thu. Những chiếc lá vàng xen lẫn lá đỏ thả mình rơi xuống đất là dấu hiệu cho một mùa quàng khăn, khoác áo đã đến.
Lộ Chi Chi mặc một cái áo khoác len đi kèm với một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-pha-duong/2860894/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.