Từ đường Bộ Lâm gia được xây ở đỉnh núi nơi được mọi người tin là có long mạch có thể phù hộ gia tộc đời đời hưng thịnh. Bên trong từ đường có vô cùng hành tránh với những bức tượng phật bằng vàng và bài vị của những người thuộc Bộ Lâm gia. Bài vị nhiều đến nổi có thể xếp hết bốn bức tường lớn. Bên trong liền tục khói hương lại không thông gió nên tạo ra một mùi khói rất nồng.
Bộ Lâm Thịnh Dung quỳ trước tượng phật ở giữa từ đường, tay không ngừng lần chuỗi hạt vô cùng thành tâm. Chỉ có người phụ nữ trung niên mặc đồ ni cô phía sau lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng sợ sệt chỉ là trong mấy giây ánh mắt đó liền chuyển sang ngờ nghệch. Baf ta ngồi bệt xuống sàn bắt đầu hát ru cùng với động tác như đang bế trẻ em.
“Quý tử của bà thật có tiền đồ.” Bộ Lâm Thịnh Dung mắt không thèm nhìn bà ta một cái. Cô vẫn chuyên chú lần chuỗi hạt.
Cô thừa biết bà ta chỉ đang giả điên chỉ là hiện tại chưa đến lúc vạch trần.
“Vết thương mà Bộ Lâm Đàm ban cho tôi ở phía sau hiện tại vẫn còn đau âm ỉ đấy. Bà nói xem, tôi nên trả ơn cho hắn như nào mới tốt.”
Bà ta nghe xong liền run rẩy một cái thật nhẹ. Sau đó lại quay lại bộ dạng phát điên của mình rồi bắt đầu lảm nhảm.
“Tiểu Đàm, Tiểu Đàm ngoan, ngủ đi, mẹ ru con ngủ nào.”
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe vậy liền cười ra tiếng. Bà ta chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-co-vi-ngot/2716920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.