Hôm sau, Bộ Lâm Thịnh Dung xoa xoa mi tâm ngồi dậy, khi cô ngồi dậy chiếc chăn liền rơi xuống. Cô nhìn bản thân từ trên xuống dưới liền thất vọng vô cùng. Rất tốt, quần áo đầy đủ đến đáng ghét. Người ta cả lột đồ cô cũng không muốn. Cô thật sự khóc không ra nước mắt mà.
Cô nhìn sang bên cạnh hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một chút hỗn loạn liền phồng má. Cô đã dâng thịt đến miệng mà người ta đến ăn cũng không muốn. Bên ngoài có biết bao omega muốn làm điều đó với cô, nhưng cô chỉ mong một người hãy ăn sạch mình nhưng người ta lại chê. Cô có nên chạy ra bên ngoài rồi khóc rống lên hay không đây.
Chẳng lẽ mị lực của cô đối với Vũ Âm lại không có tác dụng.
Bộ Lâm Thịnh Dung càng suy nghĩ càng muốn khóc. Sau đó cô liền kéo chăn lên chùm bít người mình rồi co lại không khác gì con ốc trong vô cùng tự ti và ấm ức.
Vũ Âm đang bưng tô cháo và đồ uống giải rượu đứng ngoài cửa thấy hành vi trẻ con của Bộ Lâm Thịnh Dung liền cạn lời. Cô cảm thấy Bộ Lâm Thịnh Dung và Vũ Yên Bằng rất giống nhau, đều không bao giờ lớn cho dù ở thân phận nào.
Cô đứng đó nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung ở trên giường làm trò con bò một hồi cũng tằng hắng nhắc nhở có người đứng trong phòng. Cô chỉ sợ cô mà nhìn một lát cô ấy sẽ giết người diệt khẩu mất.
Bộ Lâm Thịnh Dung nghe tiếng tằng hắng liền giật mình ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-co-vi-ngot/2716904/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.