Thề chứ, Vũ Âm nghe cách thuộc hạ gọi Bộ Lâm Thịnh Dung là cô đã cảm thấy chướng tai.
Chủ thượng? Chủ thượng cái mông. Tự tin xem mình là vua chúa hay gì. Nếu vậy sao không trực tiếp mở tuyển tú tuyển ba ngàn giai lệ đi. Ở đó mà bám theo cô như cái đuôi.
Vũ Âm bĩu môi.
Hay là muốn dùng cô mở hàng trước. Sau đó mới từ từ tuyển tú. Đừng có mơ ha.
Vũ Âm cô không bao giờ đồng ý đâu.
Một bông hoa đẹp chính là bông hoa không thuộc về bất cứ ai.
Cô cứ thích sống như vậy đó. Ai có thể làm gì được cô.
Bộ Lâm Thịnh Dung trên người còn đang mặc áo choàng, tóc vẫn còn nhiễu những giọt nước li ti trong vô cùng mê ngoặc không khác gì con yêu tinh. Cô nhẹ nhàng bước đến phía sau Vũ Âm rồi ôm lấy cô ấy.
“Em nhớ chị rồi hử?”
Vũ Âm gỡ tay người cứ hở chút là ôm mình ra rồi nhanh chóng phản bác.
“Nhớ? Ảo tưởng vừa thôi.”
Bộ Lâm Thịnh Dung không biết xấu hổ liền đáp lại với điệu bộ uỷ khuất.
“Đúng vậy, chị bị bệnh ảo tưởng, nên lúc nào cũng nghĩ về em hết chơn. Em phải chịu trách nhiệm…”
Vũ Âm nghe Bộ Lâm Thịnh Dung lại tiếp tục ca bài ca trách nhiệm liền lấy tay bịt miệng cô ấy lại.
Cô ấy lấy cái lí lẽ hùng hồn như vậy không sợ bị trời đánh hay sao. Cuối cùng ai mới là người bị tính kế hả.
“Nín, nín, lớn rồi sao cứ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-xanh-co-vi-ngot/2716899/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.