Chương trước
Chương sau
Dung Khuynh xoay đầu lại, ló ra thanh trường cung trong tay, cung tên đầy ấp, một cái đã sẵn sàng trên dây cung, nhắm thẳng về phía trước.

Động tác dứt khoát, lưu loát, thuần thục. Người lại hết sức lạnh nhạt!

Bởi vì đoán được sẽ có người tới gây chuyện, cho nên nàng đã sớm nghịch chút đồ chơi. Để lúc người ta đùa giỡn với nàng, nàng cũng có thể đùa giỡn trở lại! Đương nhiên riêng Trạm vương thì nàng không dám, bởi vì loại đồ chơi bé nhỏ này chỉ có thể dọa đưỡ người, không có tác dụng với Trạm vương.

Ngươi có thể nói nàng biết thức thời cũng được, muốn nói nàng chỉ dám bốp quả hồng mềm cũng không sai, nàng không cãi lại. Bởi vì thật sự nàng không dám ra tay quá liều lĩnh hiểm độc.

"Tiểu... Tiểu thư!" Vương ma ma vừa nhìn thấy đã liền như muốn phát mộng.

Nhìn Vương ma ma một cái, Dung Khuynh dời mắt đi, lại nhìn về phía sắc mặt khó coi của hai tỷ muội bên kia.

"Ta vừa tiện tay làm ra món đồ chơi mới, các ngươi muốn thử không?" Giọng thanh đạm, thong thả, không nhiễm chút lệ khí, không nghe ra lửa giận.

Dung Khuynh vừa nói xong, Cố Tĩnh trừng mắt, đôi mắt như muốn bốc hỏa. Thử không? Nàng ta đang pha trò sao? Còn nữa, phản ứng của Dung Khuynh sao lại thế này?

Dụ dỗ ca ca của nàng làm ra chuyện gieo họa cho toàn bộ Cố gia, bây giờ gặp các nàng, chẳng phải Dung Khuynh nên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới đúng sao? Phải như thế thì sau này về Cố gia nàng ta mới cơ hội được sống sót. Nhưng bây giờ, sao nàng ta còn dám làm ra dạng chuyện này với các nàng?

Dung Khuynh có phải đã ăn trúng gan hùm mật gấu rồi không?

Cố Đình há miệng, nhăn mày. Suy nghĩ trong lòng cũng giống na ná như Cố Tĩnh. Nhưng so với Cố Tĩnh, nàng cảm thấy mình còn có thêm một phần bất an nữa.

Thấy vẻ măt kinh sợ khó hiểu của các nàng, Dung Khuynh cười nhạt một tiếng.

Bối cảnh hiện đại khác với bối cảnh cổ đại, nên nội dung được học cũng là một trời một vực!

Lúc các nàng học đánh đàn, nàng đã học bắn súng. Lúc các nàng tập tành vẽ tranh, nàng đã biết mổ xẻ thi thể, lúc các nàng bắt đầu mơ ước tới nam nhân, thì nàng đã ngắm chán rồi! Cho nên...

Giết người, nàng biết. Chết người, nàng một chút cũng không sợ. Kể cả chơi gái Trạm vương, nàng cũng làm được, chỉ cần hắn dám nằm xuống, sau đó không giết nàng!

Nghĩ đến Trạm vương, cung tên trong tay lại kéo căng thêm một chút. Hành động đó của Dung Khuynh khiến hai tỷ muội bên kia vốn không có ý cử động, chợt bừng tỉnh!

Cố Tĩnh dẫn đầu nhảy dựng lên, rống giận: "Dung cửu, ngươi nổi điên cái gì!"

"Dung Khuynh, ngươi đây là làm gì?" Cố Đình nhăn mày, âm từ vốn mềm mại đã dần trở nên nhiễm chút ý lạnh.

"Làm chuyện các ngươi muốn ta làm." Dung Khuynh không mặn không nhạt đáp, đáy mắt lạnh lùng, đùa cợt trùng trùng điệp điệp kéo tới. Trước khi bọn họ kịp ra tay với nàng, nàng đã đi trước một bước kéo dây cung giết chết các nàng ta.

Một câu trả lời. Cố Đình hơi nheo lại mắt.

Cố Tĩnh làm sao có thể chấp nhận được uy hiếp từ Dung Khuynh, vẫn tức giận quát tháo như cũ: "Ngươi là đồ tiện nhân, ngươi dám động bọn ta một cái thử xem! Xem ta có....a...."

Một mũi tên xé không bay tới, là câu trả lời của Dung Khuynh!

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Cố Tĩnh, Cố Đình lập tức xanh mặt. Dung Khuynh mặt vẫn không chút thay đổi, một tay cầm lên mũi tên, đặt trước dây cung, dùng sức kéo căng, động tác lưu loát như nước, thong dong mà quả quyết, mũi tên đã yên vị, chỉ còn chờ nàng dùng sức phát động.

Lần này, nàng muốn tạo một cái lỗ trên người bọn họ.

Ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt trong trẻo nhưng không chút cảm xúc, mũi tên vừa bắn ra khi nảy.....sinh ra đủ các loại chân thật. Khiến Cố Đình bắt đầu sợ hãi, hoảng hốt thật sự. Dung Khuynh chắc chắn đã điên rồi. Đó là lí do duy nhất có thể giải thích được tất cả mọi chuyện bây giờ.

"Dung cửu, ngươi dám...."

"Khuynh Nhi!"

Cố Tĩnh khó nén sợ hãi vừa kêu lên, lại bị một giọng nói thanh nhuận sáng rõ cắt đứt.

"Biểu ca...."

"Bách ca ca... Bách ca ca, ngươi thấy không? Vừa rồi Dung cửu vậy mà lại dám cầm mũi tên bắn ta."

Nhìn thấy Dung Dật Bách đến, Cố Đình đỏ đỏ vành mắt, giọng nói run run, bộ dáng hoàn toàn đã bị chấn kinh, khiến người ta vừa thấy đã muốn thương. Còn Cố Tĩnh lại phản ứng vô cùng trực tiếp, vừa mở miệng đã vội cáo trạng.

Dung Dật Bách nhìn thoáng qua các nàng, không nói gì, chỉ trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Dung Khuynh

Dung Khuynh bình tĩnh nhìn hắn: "Cựu mẫu đại nhân vu hãm ta trước mặt Hoàng thượng. Còn Cố Tĩnh nữ nhi nàng ta thì không như vậy, mà lại gọi ta là tiện nhân, lúc đó ta đã bắn một mũi tên về phía nàng ta."

Dung Dật Bách nghe vậy, hỏi: "Vậy bắn trúng không?"

Dung Khuynh lắc đầu.

Dung Dật Bách bỗng nhiên nhấc chân đi đến sau lưng Dung Khuynh, từ phía sau ôm lấy nàng, cầm hai tay nàng, khống chế cung tiễn, tay dùng sức, kéo căng dây cung, dứt khoát ngắm ngay tủ muội Cố gia, thanh thanh đạm đạm nói: "Vi huynh giỏi nhất là trường cung, chỉ cần muốn bắn chỗ nào, tuyệt không lệch!"

Dung Dật Bách làm ra hành động này, không khỏi khiến sắc mặt của tỷ muội Cố gia đặc sắc như màu cầu vòng.

"Bách... Bách ca ca. Sao ngươi lại...sao có thể?" Cố Tĩnh trợn tròn mắt, khó tin nhìn Dung Dật Bách. Cố Đình nước mắt chảy xuống, bộ dáng như đang chịu tổn thương thật lớn.

Dung Dật Bách bình thản nói: "Ngươi mở miệng đòi đả thương Dung Khuynh, ta ra tay đả thương lại ngươi, có gì là không đúng?"

"Biểu ca nói đúng lắm, là...là chúng biểu muội vô lễ." Cố Đình nước mắt không ngừng, cúi người trước Dung Khuynh, xin lỗi: "Khuynh Nhi muội muội, thật xin lỗi! Bây giờ tại đây ta sẽ bồi tội với ngươi."

Tư thái này rơi vào trong mắt Dung Khuynh, nàng thầm lặng tặng nàng ta sáu chữ: lục kỹ nữ, bạch liên hoa!

Tự nhận là sai, nhưng bộ dạng đầy ủy khuất này là cho ai xem? Nghĩ tới đó, Dung Khuynh quay đầu lại...

Nàng không khỏi mỉm cười, bởi vì rõ ràng thấy được Dung Dật Bách chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào trường cung. Xem ra, Cố Đình này cố gắng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đã chẳng hề được biểu ca để ý rồi.

"Tỷ, ngươi bị ngốc rồi phải không?" Cố Tĩnh như không thể chấp nhận được: "Chúng ta không làm gì sai cả, dựa vào cái gì phải xin lỗi nàng ta?"

"Tĩnh Nhi, đừng nói nữa!"

Dung Khuynh nghe, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhấc chân tránh ra khỏi vòng tay của Dung Dật Bách, bỏ cung tiễn trong tay xuống.

"Dung Dật Bách, ngươi là đồ xảo quyệt!" Âm thanh trầm trầm, ngạo mạn, mang chút vui vẻ, lại nhiều buồn bã.

Dung Dật Bách khẽ nhúc nhích mi mắt nhìn Dung Khuynh, khóe miệng hiện lên vui vẻ, vẫn dáng vẻ ôn nhuận nhu hòa như cũ: "Khuynh Nhi rất thông minh!"

Dung Khuynh nghe, cười cười, nhưng nụ cười kia lại không hề chạm tới đáy mắt: "Lời khen ngợi của ca ca thật êm tai. Chỉ là đôi lúc thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt!"

Nếu nàng hồ đồ một chút, nàng sẽ liền vì chút bảo vệ thuần túy này của Dung Dật Bách mà ấm lòng. Như vậy, cảm giác bi thống cũng đã không mạnh mẽ như thế. Nhưng bây giờ....

Nàng không nên suy nghĩ quá tích cực. Vào lúc dầu sôi lửa bỏng này không nên nảy sinh ra loại hi vọng xa vời gì, là nàng già mồm.

""Hôm nay Bách ca ca đặc biệt đến thăm ta sao?" Thanh âm mang một loại mong đợi nhè nhẹ, nhưng loại mong đợi nhè nhẹ này chỉ dừng lại trong lời nói, không hề nhiễm chút ở đáy mắt.

Dung Dật Bách chỉ lặng im, mắt xẹt qua tia gì đó. Sau đó lại khôi phục như bình thường, chậm rãi nói: "Cố Đình Dục không ổn!"

Dung Khuynh khẽ nhướn mày.

"Đã năm ngày hắn tới giọt nước cũng không uống, dù là ai khuyên bảo cũng không nghe, chỉ khăng khăng đòi gặp ngươi."

Dung Khuynh cảm thán: "Hắn lúc nào cũng làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người, trở tay không kịp, như bây giờ, hắn không khác tìm chết là mấy." Tuyệt thực, thiệt thòi cho hắn nghĩ ra trò đó. Bất quá, không hổ danh là nhi tử của Cố đại phu nhân, di truyền sở thích lấy cái chết ra uy hiếp.

"Dung cửu, ngươi thật sự đang nói tiếng người sao? Ca ca ta là vì ngươi mà trở thành như vậy, ngươi còn..."

"Ta thế nào?" Dung Khuynh rất vô tội nói: "Là ta bắt hắn vào cung thỉnh chỉ sao? Là ta bắt hắn tuyệt thực sao?"

"Ngươi...."

"Hơn nữa, ta không đến thăm Dục ca ca, còn chẳng phải là tại các ngươi bất kể lúc nào, ở đâu cũng hung dữ với ta sao? Là các ngươi ép hắn phải ra hạ sách này. Cho nên, rốt cuộc đều là do các ngươi sai!"

Dung Khuynh đáp trả không thể phản bác, Cố Tĩnh tức giận đến nói không nên lời. Sắc mặt của Cố Đình cũng trở nên khó coi đến cực điểm.

Dung Khuynh: Cắt! Ngang ngược vô lí gì đó, ai mà không biết!

Đáy mắt Dung Dật Bách xẹt qua một loại vui vẻ, chậm rãi nói: "Sang Cố phủ thăm hắn lần này, từ đây trở về sau, ngươi không còn nợ hắn cái gì nữa."

"Được! Ta nghe ca ca."

Dung Dật Bách khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không chút vui vẻ. Mỗi lần gần gũi với Dung Khuynh, nàng lại khiến hắn cảm nhận được ngày càng nhiều phần lạnh nhạt.

-------------

Trạm vương phủ.

"Chủ tử, Dung cửu đến Cố phủ."

Lẫm Ngũ báo cáo, Trạm vương vẫn tiếp tục từ tốn vuốt ve ngọc sức trong tay, tựa như không nghe thấy gì.

Mà Trang Thi Nghiên ngồi một bên lại không khỏi mím môi, cúi đầu, lòng bực mình. Trạm vương cho người chú ý từng nhất cử nhất động của tiện nhân Dung cửu kia là có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.