Chương trước
Chương sau
"Hoàng thượng tuyên triệu, Dung cửu tiểu thư, xin hãy mau theo Từ Lý vào cung yết kiến."

Dung Khuynh nghe, lòng đột nhiên trầm xuống.

Nhìn Thái giám đưa mắt nhìn nàng, Dung Khuynh mặt mũi tràn đầy lo sợ không yên, bất an, giọng nói thấp thỏm lo âu: "Công công, ngài nói Hoàng thượng triệu kiến ta?" Hỏi lần nữa, các loại dự cảm không tốt ồ ạt kéo đến.

"Đúng vậy!"

Đúng vậy... Dung Khuynh rủ mắt xuống, che lại biểu cảm đang cuồn cuộn trong đáy mắt, mặt cung kính nói: "Xin công công chờ Dung tiểu nữ đi thay bộ xiêm y khác..."

"Để Hoàng thượng chờ đợi chính là bất kính. Cho nên Dung tiểu thư không nên trì hoãn kéo dài. Xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài, xin tiểu thư lập tức theo Từ Lý vào cung!" Lý công công mặt không chút thay đổi, thái độ vô cùng cường ngạnh!

Thay y phục cũng không cho...

Qua thái độ của Từ Lý công công, Dung Khuynh đã có thể đoán được chuyến này vào cung tuyệt đối là không có chuyện gì tốt. Bởi vì có rất nhiều lúc, thái độ của nô tài sẽ biểu hiện rõ ràng được tâm tình của chủ nhân.

Vì thế nên nếu như Hoàng thượng muốn phong thưởng nàng cái gì, Lý công công thân làm nô tài chắc chắn sẽ khách khí với nàng ba phần, chứ không phải thái độ cường ngạnh như thế này!

"Vậy làm phiền công công!"

"Không dám!" Mặt ngoài nói một câu khách sáo, Lý công công xoay người bước ra ngoài.

Dung Khuynh chớp mắt đã xoay người nhanh chóng bước theo sau, Vương ma ma vội vàng chạy theo, gấp gáp nhét một cái hà bao vào tay Dung Khuynh, thấp giọng nói: "Tiểu thư, lão nô chờ ngươi trở về."

Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Vương ma ma. Dung Khuynh khẽ giật giật khóe miệng, nắm thật chặt hà bao trong tay, không nói thêm gì, nhấc chân đuổi theo.

Xem ra sau này phải tập thói mang theo tiền tùy thân, nếu không sao có thể chơi với Trạm vương! Sao có thể thám thính tin tức!

*****

Ngồi trên xe ngựa, nhét hà bao vào tay Lý công công: "Hôm nay đã làm phiền công công phải vất vả rồi."

"Đây là bổn phận của Từ Lý, không hề vất vả." Động tác nhận hà bao của Lý công công rất thuần thục, trả lời vô cùng khéo léo.

Dung Khuynh cong cong môi, hỏi: "Xin cho thần nữ cả gan hỏi một câu, Hoàng thượng...."

"Vì sao Hoàng thượng triệu kiến, Dung tiểu thư vào cung tức sẽ biết được."

Xem ra câu nói "cầm tiền người thay người trừ tai họa" cũng chưa chắc đúng. Đối mặt với cường quyền, tiền cũng vô dụng.

Dung Khuynh thức thời không hỏi thêm gì nữa, im lặng ngồi trong xe ngựa đi về hướng kinh thành.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Bây giờ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tùy cơ ứng biến.

Trừ mình ra, nàng không thể khống chế được chuyện của bất cứ kẻ nào.

Đúng là ngày tồi tệ!

*******

Hoàng cung.

To lớn, trang nghiêm, nguy nga, xa quý, sùng bái, tất cả đều hội tụ hết ở Hoàng cung.

Hoàng cung là một nơi thần kỳ, tất cả mê hoặc, tất cả dơ bẩn đều ở trong đó.

"Là do thần không biết cách dạy con mới để hắn làm ra chuyện bất kính như thế với Hoàng thượng, còn mạo phạm đến chuyện của Trạm vương, thần có tội!" Vừa thỉnh tội vừa xấu hổ.

"Hoàng thượng, là thần phụ không trông giữ tốt nhi tử, tất cả đều là do thần phụ sai!" Thỉnh tội, kích động.

Giọng lọt vào tai, Dung Khuynh khẽ nhấp nháy mi mắt.

"Hoàng thượng, Vương gia, Dung tiểu thư đến!" Lý công công bẩm báo một tiếng, đại điện to lớn lập tức trở nên yên tĩnh.

Sau đó một thanh âm trầm dày truyền ra: "Cho nàng vào!"

"Vâng!"

"Dung tiểu thư, xin hãy theo lão nô."

"Được!"

Lý công công hộ tống, Dung Khuynh cúi đầu bước vào đại điện. Nhìn sàn điện trơn bóng dưới chân, Dung Khuynh thầm tự khen mình. Rất tốt, mặc dù cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng chân lại không hề mềm nhũn hay run rẩy, biểu hiện không tệ!

"Tiểu nữ Dung Khuynh tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia!"

"Khuynh Nhi..."

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Cố Đình Dục vừa thốt ra lời thâm tình lưu luyến, liền lập tức bị Cố đại phu nhân nghiêm nghị cắt đứt.

Dung Khuynh giật giật ẩn đường vài cái, Trạm vương như cười lại như không.

"Dung Khuynh!" Hoàng thượng mở miệng, nghe không ra tâm tình của hắn.

"Có thần nữ!"

"Nhìn thử cái này một chút, ngươi có biết cái này không?" Hoàng thượng lười phát uy với nữ tử bé nhỏ phía dưới, trực tiếp mở miệng vào thẳng vấn đề.

Dung Khuynh nghe, ngẩng đầu nhìn vật trong tay Hoàng thượng, trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, là Kim Tiệt!"

"Không sai, đây đúng là Kim Tiệt! Do Cố lão thái gia anh dũng hi sinh bảo vệ biên cương, mà Cố gia được tiên hoàng ban thưởng cho Kim Tiệt." Hoàng thượng không nhanh không chậm nói: "Bây giờ Cố Đình Dục lấy Kim Tiệt mày ra đến gặp trẫm. Xin trẫm tứ hôn cho hắn!"

Dung Khuynh cúi đầu, chỉ vì tuân thủ theo lời hứa cười nàng làm thê, mà Cố nhị công tử lại liều mạng đến vậy! Nhưng mà... Dung Khuynh thật sự một chút cũng không thấy cảm động, mà ngay cả khí lực châm chọc cũng không có.

"Vốn là trẫm cũng sẽ không hỏi nhiều, có Kim Tiệt của tiên hoàng ở đây, chuyện thành toàn cho tâm ý của Cố nhị công tử cũng không phải là không thể. Chỉ là...." Hoàng thượng dừng một chút, nhìn thoáng qua Trạm vương đang thản nhiên ngồi ở một bên uống trà,....

Hoàng thượng nhanh chóng dời mắt đi, không muốn nhìn thêm lần thứ hai, không mặn không nhạt: "Chỉ là Trạm vương muốn nghe thử câu trả lời của ngươi."

Câu trả lời của nàng? Trạm gia đúng là người thích xem chuyện hay, không ngại chuyện lớn.

Nàng đồng ý, thì Cố gia cưới về một tàn hoa, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Nàng không đồng ý, ha ha... Đã cầm đến vật chính tự tay tiên hoàng ban tặng, mà ngay cả một nữ nhân tàn hoa bại liễu cũng không cưới được? Lại là chuyện cười chết người.

Không thể không nói, Cố Đình Dục thật sự đã làm ra một chuyện khó lường được, vô cùng sáng tạo ban cho Cố gia cùng Dung gia một bờ vực sâu thâm thẫm, không chỉ thế, còn khiến Cố gia hận nàng, cả Dung gia có lẽ cũng sẽ nhìn nàng không thuận mắt.

Mắc dù Dung Khuynh biết trước giờ Cố gia và Dung gia chưa từng thích nàng lần nào. Nhưng ít nhất còn ở mức Dung Dật Bách có thể che chở cho nàng được, nhưng từ nay kể về sau....

Dung Khuynh tự giễu cười một tiếng, Dung Dật Bách chẳng lẽ cũng muốn biến nàng thành sao chổi sao.

Trừ hắn ra, còn có Trạm vương yêu nghiệt kia nữa...

Một tuồng kịch khôi hài, hắn thật sự chỉ đơn thuần là xem cuộc vui? Chứ không hề làm ra chuyện gì thú tính? Dung Khuynh không nghĩ như thế. Nàng luôn có cảm giác, câu trả lời của nàng hình như chỉ là một lời dẫn, là lời bắt đầu một trò chơi tiêu khiển mới của Trạm vương! Cảm giác này rất mãnh liệt!

"Dung Khuynh, Trạm vương muốn biết, ngươi mau trả lời đi."

Hoàng thượng mở miệng lần nữa. Nhưng không đợi Dung Khuynh trả lời, Cố đại phu nhân đã cắt ngang: "Khuynh Nhi, ngươi chắc chắn phải dựa vào tâm nguyện của chính mình mà bẩm báo chi tiết với Hoàng thượng. Dù ngươi không đồng ý, cựu mẫu vẫn có thể hiểu được, chấp nhận được nó. Nhưng trước kia, ngươi không nên giật dây, dụ dỗ biểu ca ngươi làm ra tới chuyện như ngày hôm nay. Đó chính là đại nghịch bất đạo, ngươi biết không?"

Rất rốt! Vừa mở miệng đã trả đũa, đã mang hết tất cả tội lỗi đẩy lên trên đầu nàng. Nàng trở thành người khởi xướng!

"Nương, sao ngươi có thể làm vậy..."

"Cố Đình Dục, ngươi còn nói thêm câu nữa nương sẽ chết ở trước mặt ngươi." Cố đại phu nhân vừa quyết tuyệt, vừa bi thống: "Ngươi không biết nặng nhẹ, gây ra đại họa, nương đã thương thấu tâm can, nếu bây giờ ngươi còn không nghe lời nữa, vậy ta sống có ý nghĩa gì."

Lấy cái chết ra uy hiếp! Cố đại phu nhân đã bắt đầu giở trò.

Tình cảnh này nhìn thật giống như một câu nói: nữ nhân hỏi nam nhân, nếu ta và nương ngươi cùng rơi xuống nước cùng một lúc, ngươi sẽ cứu ai trước? Hỏi như thế, nam nhân sẽ rất khó khăn để trả lời được toàn vẹn đôi bên.

Cũng giống như Cố Đình Dục bây giờ, sắc mặt khẩn trương, tình thế khó xử, không biết phải làm sao!

Dung Khuynh nhìn thoáng qua một cái liền dời mắt đi. Quả nhiên, biểu ca thâm tình thắm thiêt cũng phải có lúc phân vân.

Một bên là biểu muội đáng thương, một bên là lão nương đầy quyết tuyệt, hắn rất khó lựa chọn. Chỉ là hắn có biết hay không, hắn làm ra chuyện này cũng đã gây khó xử cho người khác giống như hắn?

Nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở lòng bàn tay, Dung Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng. Cố đại phu nhân có một tuyệt chiêu mà nàng không có, đó chính là không có ai ở đây là người mà nàng có thể uy hiếp được!

"Hoàng thượng, thần nữ không muốn."

Dung Khuynh nói ra, sắc mặt Cố Đình Dục lập tức đại biến, ánh mắt nhìn Dung Khuynh tràn đầy không thể tin, không thể chấp nhận. Bộ dáng như bị Dung Khuynh phản bội.

Dung Khuynh lười phải nhìn hắn. Lúc đó, ngực khẩm trương khó chịu, nàng chỉ hi vọng sự tình đến đây là kết thúc. Nếu còn tiếp tục, nàng có thể sẽ không còn mạng để nói nữa!

Hoàng thượng nhìn Dung Khuynh một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Trạm vương: "Hoàng đệ, ngươi thấy thế nào?"

Nghe câu hỏi của Hoàng thượng, tầm mắt Dung Khuynh không khỏi trở nên tối sầm lại. Trạm vương mà mở miệng thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên hỏng bét. Cái cảm giác này, không ngăn được!

Trạm vương đặt chén trà xuống, nhìn mấy người đang thầm khẩn trương quỳ trên sàn điện, hơi nhếch môi một chút, không nhanh không chậm mở miệng.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.