Duỗi tay, rơi lên cổ Dung Khuynh!
Dung Khuynh thầm căng thẳng, thân thể theo phản xạ thay đổi thành cứng ngắc.
Vân Xuân khẽ nhếch miệng, cúi người, rút ngắn khoảng cách, nhìn cái cổ trắng nõn, nhỏ bé yếu ớt kia, cơ hồ hắn chỉ cần dùng một bàn tay đã có thể túm gọn, ung dung nói: "Cái cổ nhỏ này, mỗi lần nhìn thấy đều khiến bản vương có cảm xúc muốn vặn gãy nó!"
Không thể không nói, ở điểm đó, Dung Khuynh và Trạm vương đúng là có thần giao cách cảm. Nàng mỗi lần nhìn thấy Trạm vương cũng có xúc động muốn cắn chết hắn như vậy!
Đáng tiếc, Trạm vương nói được, có thể làm được. Còn nàng, không dám nói, chỉ dám nghĩ đến. Cho nên, nếu có thể, nàng hi vọng hai bên nên bỏ đi mấy loại cảm xúc đó, phấn đấu làm một người thật lương thiện.
Vì hòa bình thế giới...
"Đã sắp đi gặp Diêm vương, ngươi còn gì muốn nói không?"
Dung Khuynh gật đầu!
"Nói!"
"Có thể không chết được không?"
"Hại bản vương hộc máu, đâm hộ vệ bản vương bị thương, nếu còn để ngươi sống, bản vương có lẽ phải chân thành xin lỗi bản thân mình!"
Dung Khuynh nghe, nghiêm mặt nói: "Vương gia, như thế thì đúng là ta đã có tội. Nhưng nếu như nhìn từ một góc độ khác, điều đó cũng có thể chứng minh, ta là người có khả năng, có thể dùng được." Nói xong, kiên quyết nhìn Vân Xuân.
Vân Xuân nhướn mày: "Ngươi là người có thể dùng được? Vậy muốn nói người của bản vương rất vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-vuong-tac-phi/2791868/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.