Bọn họ ngồi trong rạp chiếu phim ngoài trời, trời mưa to tầm tã.
Bộ phim đã kết thúc, dàn nhạc giải tán, đám đông đều rời đi, chỉ còn Hàn Duy Chỉ vẫn ngồi nguyên ở bàn.
Nhân viên phục vụ chu đáo mang tới một chiếc ô lớn, cô nghe được anh là bạn của cổ đông. Nhân viên chỗ này đều biết mặt anh.
Bạch Ngân hỏi: “Anh ấy thường xuyên đến đây rồi uống say như vậy sao?”
Nhân viên phục vụ khá tận tình giải thích: “Cũng không phải, hôm nay anh ấy uống khá nhiều.” Lại hỏi: “Cô là bạn của Hàn tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Ngân ngẩng mặt lên nói, không để ý tới ánh mặt kinh ngạc của phục vụ, dù sao tối nay cô cũng là bạn của anh.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc này, khi cô và anh say rượu ngồi dưới trời mưa dầm dề, cảm giác nước mưa xối xả sắp cuốn trôi cả người cô đi, nhưng cô lại vô cùng mênh mang. Cô có một loại khí thế mạnh mẽ và quyền lực buộc mọi người rời đi.
Đó là kiểu khí thế khiến cả thế giới phải lăn đi hết, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, mặc kệ trước đây chịu quá nhiều đau khổ cũng đều đáng giá, trong lòng thầm làm tư thế ‘chỉ có mình ta cao quý nhất’.
“Mưa đang ngớt, chúng ta đi thôi.” Cô dắt tay anh đi, động tác như muốn thuận thế kéo anh tới gần, giọng điệu thân thiết: “Vẫn tốt chứ?”
Anh cười nhạt một tiếng, vẫn là câu nói kia: “Tôi không cần tình một đêm.”
Bạch Ngân sợ người khác nghe được những lời này lại nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-vi-tinh-yeu-toi-thuong-thuc-hang-ngay/902525/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.