Sau khi Bạch Bắc Bắc trở về nhà thì kể cho Sở Thanh Nguyệt những gì đã xảy ra hôm nay.
Nghe xong, Sở Thanh Nguyệt hết sức vui mừng: "Đúng là trời không tuyệt đường người, không ngờ rằng An Nhiễm Nhiễm lại sử dụng biện pháp cấp thấp như vậy. Mình đã nói mà, với khả năng của cậu thì sao có thể vấp phải trắc trở trong phỏng vấn hết lần này tới lần khác như thế? Hóa ra là cô ta giở trò quỷ sau lưng."
"Đúng vậy, mình nên sớm nghĩ đến." Ánh mắt Bạch Bắc Bắc trở nên lạnh lùng: "Sau bữa tiệc đó, mình hạ bệ mặt mũi của An Nhiễm Nhiễm như thế, làm sao cô ta có thể thờ ơ, hóa ra là ở đó chờ mình."
Sở Thanh Nguyệt tỏ vẻ lo lắng: "Mặc dù bây giờ cậu đã có cơ hội, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận hơn. An Nhiễm Nhiễm bày kế không thành, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn khác. Cậu nhất định phải đề phòng."
Bạch Bắc Bắc gật đầu, nghĩ đến Hoắc Đế Thành, khóe môi bất giác cong lên, trong đôi mắt hoa đào gợn sóng xanh.
Sở Thanh Nguyệt đang nói, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim đập thình thịch.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ 2. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật 3. Vì Anh Yêu Em 4. Thoát Khỏi Trái Đất =====================================
Tại sao Bắc Bắc lại giống thiếu nữ hoài xuân, chẳng lẽ hôm nay còn xảy ra chuyện gì nữa sao?!
Trong nháy mắt, cô ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nắm lấy cổ tay của Bạch Bắc Bắc: "Bắc Bắc, chuyện cậu bị nhà họ An phong sát là ai nói cho cậu biết?"
Tim Bạch Bắc Bắc đập thình thịch, không ngờ Sở Thanh Nguyệt lại nhạy bén như vậy, nắm bắt mấu chốt sự việc nhanh như vậy, ánh mắt cô né tránh.
Sở Thanh Nguyệt vừa thấy vẻ mặt của cô liền biết nhất định có chuyện, ép hỏi: "Cậu có gì giấu diếm mình, nói thật đi!"
Bạch Bắc Bắc cũng cảm thấy chuyện này không thể giữ bí mật lâu được. Cô đã hứa với Hoắc Đế Thành sẽ mát xa trị chứng mất ngủ cho anh, hai ngày một tuần. Nguyệt Nguyệt luôn tinh tế, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra thôi.
Thế là cô không giấu giếm, kể chuyện Hoắc Đế Thành giúp cô trong tiệc rượu, đưa cô về nhà, và cả chuyện hôm nay.
Nói xong, cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Sở Thanh Nguyệt.
Sở Thanh Nguyệt choáng váng, một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ đau lòng nhức óc: "Bắc Bắc, Bắc Bắc, cậu bị lão sói xám kia lừa rồi!"
"Hả?" Trong mắt Bạch Bắc Bắc tràn đầy mê mang.
Từ nhỏ cô đã được người nhà bảo vệ rất tốt, chuyên tâm vào việc học ở trường, sau đó thì bị mù trong một vụ tai nạn xe cộ sau giờ tan học, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong suốt ba năm.
Nhiều năm như vậy, kinh nghiệm tình cảm duy nhất chỉ có Hoắc Đế Thành. Cô đơn giản như một tờ giấy trắng, tự nhiên không hiểu những khúc mắc trong lòng con sói lớn xấu xa kia.
Sở Thanh Nguyệt nhìn bộ dạng không rành thế sự của cô, nghiến răng ken két: "Hoắc Đế Thành này đang từng bước làm tan chảy trái tim cậu từ buổi yến tiệc đến hội họp, khiến cậu dần dần tiếp nhận anh ta. Cậu hoàn toàn bị tên kia nắm mũi dắt đi, rơi vào bẫy của anh ta."
Tên chó này biết Bắc Bắc không có kinh nghiệm tình cảm, không am hiểu về phương diện này mà còn giả bộ ấm ức yếu đuối trước mặt cô, khiến Bắc Bắc động lòng thương hại, sau đó dần dần xâm nhập vào vòng tròn cuộc sống của cô.
Quả là tên đàn ông thảo mai trong hiện thực, chó mưu mô.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Bắc Bắc, rõ ràng là đã trúng chiêu rồi. Khi nhắc đến Hoắc Đế Thành, vẻ mặt cô không giấu được sự thích thú.
Sở Thanh Nguyệt thở dài, trong lòng tiếc nuối cho Lâm Diệc Nhiên một giây. Con thỏ trắng nhỏ nuôi suốt một năm cứ thế bị con sói lớn xấu xa đó bắt đi.
Sau khi nghe cô ấy phân tích một hồi, Bạch Bắc Bắc cũng càng ngày càng cảm thấy như vậy.
Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, ngược lại nói với Sở Thanh Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, cho dù anh ta có giở thủ đoạn mà mình không có ý đó thì cũng vô ích. Chuyện của cha mẹ mình còn chưa giải quyết xong, An Nhiễm Nhiễm vẫn còn nhảy nhót vui vẻ như vậy, mình không thể nào đắm chìm trong tình yêu nam nữ được."
Nhìn thấy bộ dạng thề son sắt của cô, Sở Thanh Nguyệt thở dài trong lòng.
Trước khi tham gia yến tiệc, Bắc Bắc còn thề chết thề sống dù có nhảy lầu chết bên ngoài cũng sẽ không có tình cảm với Hoắc Đế Thành, bây giờ bị vả mặt rồi, lời thề của cô còn tin được ư?
Mấu chốt là tâm cơ Hoắc Đế Thành quá sâu, Bắc Bắc làm sao có thể chơi lại anh.
Sở Thanh Nguyệt thở dài, nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng và thờ ơ mà cô ấy gặp bên ngoài khi đến phòng khám để đón Bắc Bắc.
Người đàn ông đó là Hoắc Đế Thành phải không?
Anh có vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng như vậy, trông dáng người cũng không tệ, vóc dáng cao thẳng, điều kiện phần cứng tốt như vậy, nếu dùng chút thủ đoạn, Bắc Bắc có thể chống đỡ được mới lạ!
Bạch Bắc Bắc không hiểu nỗi lòng của Sở Thanh Nguyệt, cô cầm tấm danh thiếp đó tra địa chỉ công ty, định ngày mai đến đó xem một chút.
…
Ngày hôm sau, Hoắc Đế Thành đang xử lý tài liệu trong văn phòng, Triệu Nhất Minh đột nhiên lo lắng gõ cửa đi vào: "Sếp Hoắc, chủ tịch An đã tìm tới cửa, đang ở phòng họp chờ anh."
Hoắc Đế Thành để đồ trong tay xuống, nhếch khóe môi: "Đến nhanh như vậy à, còn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của tôi."
Anh đứng dậy đi về phía phòng họp.
Triệu Nhất Minh đi theo phía sau, ở bên cạnh nhắc nhở: "Sếp Hoắc, lần này chủ tịch An tới đây trông rất tức giận, vừa rồi trong phòng họp đã đập vỡ một cái ly, tôi đoán người tới bất thiện."
"Nếu ông ta không tức giận thì tôi mới ngạc nhiên."
Vẻ mặt Hoắc Đế Thành không thay đổi, giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.
Triệu Nhất Minh biết ông chủ mình đã nắm chắc, vì vậy không nói gì thêm, thở dài một hơi.
Chỉ cần sếp Hoắc không hoảng loạn, hết thảy đều không có gì đáng sợ. Anh giống như Định Hải Thần Châm, chỉ cần đứng ở nơi đó đã khiến người ta an tâm.
Sau khi hai người đến phòng họp, Hoắc Đế Thành vừa vào cửa đã nhìn thấy mảnh sứ vỡ trên đất, bèn nhờ Triệu Nhất Minh tìm người quét dọn.
Sau đó liếc nhìn chủ tịch An, thấy ông ta nhìn mình với ánh mắt bất thiện thì cong môi cười: "Sao mới mới sáng sớm mà bác An đã tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Hoắc Đế Thành, cậu bớt giả vờ giả vịt với tôi đi!" Chủ tịch An trực tiếp ngắt lời anh, giọng nói tràn đầy tức giận, đập tài liệu trong tay xuống bàn: "Cậu giải thích cho tôi, đây là chuyện gì xảy ra!"
Hoắc Đế Thành liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Tôi không có gì để giải thích."
Nghe vậy, chủ tịch An tức giận đến mức râu muốn dựng lên: "Rõ ràng nhà họ An chúng ta đã sắp hợp tác với nhà họ Chu rồi, sao hà họ Hoắc lại đột nhiên xen vào? Công ty chúng tôi đã chuẩn bị suốt nửa năm cho hạng mục này, hao tốn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, chỉ vì nhà họ Hoắc đột nhiên chen ngang, cậu có biết đã làm cho chúng tôi tổn thất bao nhiêu không!"
"Lời ông nói không đúng." Hoắc Đế Thành cắt ngang lời ông ta, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy mạnh mẽ: "Dự án của nhà họ Chu sáng nay mới chính thức xác nhận đối tác hợp tác, trước đó cũng không xác nhận là không phải là nhà họ An thì không được. Nếu ông có vấn đề gì có thể đi tìm nhà họ Chu, đến nhà họ Hoắc là sao!"
"Hoắc Đế Thành!" Giọng chủ tịch An đột nhiên cao hơn: "Người trong ngành có ai không ai biết công ty chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, chỉ cần nhà họ Hoắc không can thiệp, mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên. Rõ ràng lúc trước nhà họ Hoắc hoàn toàn không có hứng thú với dự án như thế, cậu làm như vậy chỉ là đang nhắm vào nhà họ An chúng tôi."
Hoắc Đế Thành bật cười, giang hai tay ra, không phủ nhận: "Nếu ông nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách gì! Nhưng có một chuyện tôi muốn hỏi chủ tịch An."
Anh vừa nói vừa sắc bén nhìn qua: "Mấy ngày nay, An thị đột nhiên ra lệnh cho nhiều công ty như vậy liên thủ phong sát Bạch Bắc Bắc, ra tay lớn như vậy để đối phó với một cô gái, ông không cảm thấy vậy là quá hèn hạ sao?"
Vừa nghe vậy, chủ tịch An liền hiểu ra Hoắc Đế Thành đang bất bình thay cho Bạch Bắc Bắc.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: "Nếu cô ta có năng lực, thật sự khiến công ty nổi lòng yêu nhân tài, áp lực của An thị chúng tôi cũng chẳng là gì."
Hoắc Đế Thành bị chọc giận mà tức quá hóa cười, ánh mắt lạnh như băng: "Đúng vậy, nếu như nhà họ An có bản lĩnh, một cước chặn ngang của nhà họ Hoắc cũng chẳng là gì. Sở dĩ nhà họ Chu chọn nhà họ Hoắc không có chuẩn bị gì mà không chọn nhà họ An đã chuẩn bị đầy đủ các ông, tôi thấy là do nhà họ An vẫn không thể khiến người ta yên tâm."
"Cậu!" Bị Hoắc Đế Thành đẩy ngược một quân, chủ tịch An lập tức nghẹn lời.
Ông ta nhìn chằm chằm Hoắc Đế Thành hồi lâu, cuối cùng thua trận. Nếu không giải quyết được chuyện dự án, vậy chẳng khác nào đại họa đối với nhà họ An.
"Đế Thành, nói thật với cậu, tất cả những chuyện này đều là ý của Nhiễm Nhiễm. Cậu đã ly hôn với Bạch Bắc Bắc kia rồi mà còn che chở cho cô ta khắp nơi. Nhiễm Nhiễm tức giận cũng là bản chất của con người, dùng vài thủ đoạn nhỏ cũng là chuyện bình thường. Cậu tức giận như vậy làm gì?"
Hoắc Đế Thành liếc ông ta một cái, đứng lên: "Vậy thì nhà họ Hoắc chen ngang cũng là cạnh tranh kinh doanh bình thường, ông tức giận như vậy làm gì?"
Chủ tịch An lại bị chọc giận: "Hoắc Đế Thành, cậu đối xử với nhà họ An như thế, tôi thấy là cậu không muốn tiếp tục tiến hành hôn ước rồi."
Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, Hoắc Đế Thành đột nhiên nở nụ cười, trịch thượng nhìn ông ta.
"Chủ tịch An, ông nói đúng, tôi đúng là muốn phá bỏ hôn ước với con gái An Nhiễm Nhiễm của ông, tôi vô phúc hưởng dùng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]