Hoäc Đế Thành vừa mới vào phòng ngủ thì phát hiện căn phòng trống rỗng, toàn bộ đồ đạc trên bàn trang điểm đều không thấy rồi , còn có tủ quần áo, bên trong chỉ có quần áo của anh ấy , trống một nửa.
Lúc trước không chú ý, hiện tại trở lại phòng khách nhìn lại, không chỉ có phòng ngủ, trong nhà các nơi, tất cả đồ đạc của Bạch Bắc Bắc đều không thấy, tất cả đều không thấy.
Rõ ràng hôm trước đồ đạc vẫn có , mà trong khoảng thời gian này, chỉ có mẹ Hoắc và An Nhiễm Nhiễm vào đây, đồ đạc không thấy không thoát khỏi liên quan đến hai người bọn họ.
Mẹ Hoắc bị lệ khí trong mắt anh ấy dọa sợ, sửng sốt nửa ngày, mới lấy lại tinh thần, quát cậu:"Hoắc Đế Thành, con làm cái gì vậy, mẹ là mẹ con, là mẹ nuôi con lớn như vậy, con lại vì một chút đồ vật như vậy, lớn nhỏ với mẹ."
Hoắc Đế Thành nắm chặt tay, cắn răng, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình:"Tôi hỏi lại một lần nữa, đồ của Bắc Bắc đi đâu rồi?"
Mẹ Hoắc trừng mắt nhìn hẳn, không kiên nhẫn nói:"Quần áo đốt, châu báu bán, còn lại không có biện pháp xử lý tôi toàn bộ ném đi! Tôi là mẹ con , chẳng lẽ còn không thể làm chủ xử lý những thứ vô dụng này?”
An Nhiễm Nhiễm thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, vội vàng hoà giải:"Đế Thành, anh , anh đừng trách bác gái. Bác gái chỉ cảm thấy chúng ta đã đính hôn rồi. Bạch tiểu thư đã cùng anh ly hôn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-thu-vo-mu-tong-giam-doc-chung-ta-hoa-ly-di/2618718/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.