Chương trước
Chương sau
Tạ Chiến Quân chính là đang cần tiền, cực kỳ cần. Nhưng cô có mục đích gì?

Anh nhìn ánh mắt của cô thầm đánh giá, trước đây anh có thể dễ dàng nhìn ra ý tứ của cô qua đôi mắt xinh đẹp, long lanh như sao trời kia. Bây giờ lại chẳng thể nhìn ra gì nữa. Anh hiểu 5 năm với một người phụ nữ là chặng đường dài, đặc biệt với một người phụ nữ đã từng bị tổn thương bởi 10 năm dành cho một người đàn ông khốn nạn, tâm đã từng nguội lạnh.

Tạ Chiến Quân chỉ nhẹ gật đầu một cái. Nguyên Du Xuân cong môi khẽ cười, biết ngay mà. Đi xin việc cũng chỉ vì tiền thôi. Con người ai mà chẳng muốn tiền?

Nhưng mà như vậy thì cô mới đạt được mục đích. Bây giờ cô là bà chủ, mà tên chồng cũ khốn nạn này chẳng có gì cả. Đây đã là điểm khác biệt lớn rồi.

"Ngủ với tôi. Tôi cho anh tiền" Cô ghé sát lại tai anh, bàn tay không an phận phất qua cổ anh, khiến anh được một trận ngứa ngáy.

"Cái này..."

Tạ Chiến Quân ngập ngừng, dường như đang suy đoán về vợ cũ. Cô có còn là Nguyên Du Xuân mà anh biết không? Trước đây khi còn là vợ chồng, cô sẽ không chủ động như vậy. Rốt cuộc là cô muốn anh bán thân, dùng tiền sỉ nhục, trêu đùa lại anh hay là một điều gì khác?

"Sao thế? Tự tin của anh đi đâu mất rồi? Cũng đâu phải là chưa từng làm qua? Anh cũng không thiệt, mỗi lần làm xong sẽ được tiền"

Thấy Tạ Chiến Quân khuôn mặt đã đông cứng, Nguyên Du Xuân lại càng thêm phần kiên quyết. Rõ ràng là đã dao động nhưng vì sao lại không nhảy vào trò chơi mà cô lập ra luôn?

Nhưng cô không biết anh lúc này là đang sợ cô hiếu thắng, sẽ tự làm bản thân tổn thương.

"Nghe Chu Ngữ nói mẹ anh nhập viện rồi, cần khoản tiền lớn" Cô khiêu khích thêm.

Con người sẽ không vượt qua được sự cám dỗ của đồng tiền đâu, đặc biệt là với dạng người như Tạ Chiến Quân. Trước đây anh điên cuồng làm việc kiếm tiền, cho dù đối xử tàn nhẫn với cô nhưng cô không thể phủ nhận tên chồng cũ này rất có hiếu với mẹ. Anh sẽ không bỏ mặc mẹ mình.

"Thật sao?" Anh ngờ vực hỏi

"Trông tôi giống có thời gian đùa với anh à?"

"Được"

Tạ Chiến Quân không biết chỉ với một từ "được" đó mà Nguyên Du Xuân đã đạt được mục đích. Cô cười đắc ý, tay kéo cà vạt anh dắt anh đến chỗ sofa.

Cô cứ vậy mà đẩy thân thể Tạ Chiến Quân xuống chiếc sofa bọc da, 1 chân đầu gối chống lên, chen giữa hai chân anh.



"Nguyên Du Xuân..." Tạ Chiến Quân bất ngờ đến không dám phản kháng.

Nguyên Du Xuân cúi trên người Tạ Chiến Quân, tay kéo khóa váy phía sau, muốn cởi ra:

"Yên lặng. Tôi muốn anh ngay lúc này" Ánh mắt cô có phần đe dọa lại có phần háo hức chờ đợi, rốt cuộc không chờ được muốn xem chồng cũ tự bán thân hạ thấp mình. Chỉ cần nghĩ đến đây cô đã thấy hưng phấn kì lạ.

Anh không dám đối diện với ánh mắt của cô, chỉ có thể làm ngơ nhìn cô ở trên cơ thể mình đang cởi bỏ chiếc váy trên người. Thân hình trắng trẻo hiện ra. Tuy mảnh mai nhưng chỗ nào đầy đặn thì vẫn nên có. Nhìn qua cực kỳ mê hoặc, hai luồng đẫy đà trước ngực như dụ người ta đến cắn nuốt.

Đêm đó tối quá bây giờ anh mới nhìn rõ, cô trước kia đã gầy, mấy năm nay còn gầy hơn, chứng tỏ đã trải qua không ít khó khăn, cô vốn là một cô gái tốt nên được yêu thương, che chở. Trong lòng dâng lên cỗ chua xót, tác động lên trái tim anh.

Cô bây giờ lại háo thắng muốn báo thù anh. Anh có thể chấp nhận hết mà không một lời oán than. Thế nhưng nhìn cô chịu khổ sở, tự khiến mình tổn thương mới là sự tra tấn lớn nhất với anh. Cô nào biết trải qua 5 năm, tình yêu anh dành cho cô không chút thay đổi.

Nguyên Du Xuân ném chiếc váy voan màu trắng sang một bên, hai tay chống trước ngực Tạ Chiến Quân vuốt ve từ dưới đi lên, bắt đầu cởi cà vạt, rồi đến từng cúc áo. Từng nút được cởi bỏ là hiện ra cơ ngực săn chắc và dần xuống dưới là 6 múi quyến rũ. Hai mắt cô lơ đãng như say rượu, bàn tay đã không chờ được mà mò vào trong vuốt ve chúng nó.

Công nhận tên chồng cũ này dù tồi tệ cặn bã nhưng được cái cơ thể rất tốt.

Tạ Chiến Quân không biết nên làm gì bây giờ? Cô đang chủ động...Liệu anh nên để cô tiếp tục?

Cô cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phất qua mặt anh. Bờ môi đỏ ghé lại môi anh, muốn hôn lên. Nhưng cô lại rời đi ngay.

Anh thầm cười chua, cô không muốn hôn anh. Anh biết đối với cô nụ hôn như một minh chứng tình yêu. Vậy nên thời đi học cô có hẹn hò với vài người nhưng chưa từng hôn ai ngoài anh. Bởi vì cô thực sự yêu anh nên mới hôn anh. Anh dễ dàng nhận ra cô một chút kinh nghiệm hôn môi cũng không có.

Bây giờ xem ra cô đã vứt bỏ niềm tin với anh rồi. Anh nên vui hay buồn?

"Không phải là anh định để tôi tự mình làm hết chứ?" Cô ghé tai anh, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh nhạt

Một cô gái vốn e thẹn trong chuyện giường chiếu nay lại biến thành dạng này. Tạ Chiến Quân không nhịn được thầm đau trong lòng. Anh cắn môi, giây sau ôm lấy cô, chuyển đổi tư thế, vặn mình đem cô đặt dưới thân anh.

Ghế sofa hơi cứng, da thịt cô bị cọ qua có chút khó chịu. Cô khẽ nhíu mày nhưng không thể hiện sự khó chịu ra bên ngoài, mà liên tục trêu đùa cơ thể người đàn ông phía trên.

Nguyên Du Xuân cảm nhận luồng nhũ thịt bị đối phương bắt lấy, không ngừng đổi dạng ở trong tay anh, đầu nhũ bị niết xuống, lại bị kéo ra, chẳng những không đau mà còn mang theo cảm giác ngứa. Bàn tay cô uyển chuyển vuốt dọc cổ anh, qua cơ bụng từ từ tiến đến phía dưới, chạm vào cái nơi ở bên dưới đang phồng ra. Ánh mắt cô từ lạnh lùng chuyển qua mang ý trêu chọc:

"Cứng rồi này? Từ khi nào thế hả?"



"Không biết" Anh lắc đầu

Nhưng vật đó càng sưng to hơn khi bị cô không ngừng xoa niết. Tạ Chiến Quân bị kích thích, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Nguyên Du Xuân cảm nhận được chính ngón tay anh đang ở hạ thân mình đùa bỡn, liên tục trêu đùa cánh hoa trơn ướt, day day tiểu hạch nhạy cảm.

"Ưm..." Cô ngửa cổ thở dốc

"Ha..." Tạ Chiến Quân thở hổn hển, tay đẩy viền quần lót chữ T ra, hoa h.uyệt chặt chẽ đã ướt đẫm từ bao giờ, ngón tay dùng sức len lỏi vào giữa hai cánh môi âm hộ, tại cửa h.uyệt tràn đầy d.âm thủy lộ ra phần thịt non hồng nhạt, run rẩy từng chút khép khép mở mở như mời gọi người ta.

Có như nào cô cũng không ngăn được tiểu h.uyệt co rút vì động tình.

Hai người cũng hiểu bây giờ là đang trong tình cảnh nào. Đây là phòng làm việc, Nguyên Du Xuân vừa nhận chức, bất cứ khi nào cũng sẽ có người gõ cửa.

Sau một hồi bị ngón tay đâm vào, không ngừng va chạm, tiểu h.uyệt đã ướt đẫm, ngón tay không ngừng càn quét vách tường kéo ra tơ bạc óng ánh. Tạ Chiến Quân ánh mắt nóng bỏng mà thâm sâu đẩy chân cô ra...

"Ách...aaa!" Nguyên Du Xuân đau đớn kêu lên một tiếng

Nơi vừa bị ngón tay người đàn ông đùa bỡn đến chảy nước đang ngơ ngác thì đã bị c.ự vật cứng rắn cắm vào. Không giống cô tưởng tượng, đêm đó là vì thuốc nên cô không thấy đau đớn.

Lớn quá, căng quá! Cmn! Cô muốn khóc đến nơi rồi!

Nhận thấy Nguyên Du Xuân không thoải mái, dù đã đi vào hết nhưng anh không dám lỗ mãng di chuyển. Sợ cô sẽ bị thương.

Xem ra là anh nóng vội rồi.

Có chút đau, lại ngứa. Nguyên Du Xuân hai chân run rẩy, tay đã cào mấy vệt đỏ trên lưng đối phương.

Biết mình có hơi quá đáng, sau khi đi vào không di chuyển ngay lập tức mà vươn cánh tay ôm cô, lại sờ lên ngực cô xoa nắn chơi đùa, một tay khác liên tục vân vê trêu chọc hoa hạch, khoái cảm ngập tràn làm hoa h.uyệt chảy ra càng nhiều chất dịch, dần dần lấn át đi cơn đau đớn. Anh không muốn cô đau.

Nguyên Du Xuân khó khăn hô hấp, hoa h.uyệt nhỏ bé yếu ớt kia đáng thương run rẩy cắn nuốt cây gậy dữ tợn.

Thời gian qua đi, Nguyên Du Xuân đã giảm cảm giác đau trướng, cây gậy kia bắt đầu ra vào bên trong mỗi lúc một nhanh. Bắt đầu một cuộc chiến không còn lí trí, khoái cảm đánh úp, muốn hòa làm một với đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.