“Cốc Nhiễm! Ta nghĩ tình cảm của chúng ta vững bền hơn vàng đá, ta vẫn nghĩ chờ ngươi độ kiếp xong thì tình yêu của chúng ta sẽ đơm hoa kết trái, ta nghĩ ngươi sẽ quên ta, ta cũng nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng ta không thể ngờ được trong kiếp cuối cùng ngươi lại phản bội ta”
Trong sơn cốc vang vọng quanh quẩn tiếng kêu rên lo lắng, một cự thú giãy dụa, phóng về phía nam tử thanh sam.
“A Ly…”
Nam thử thanh sam tựa hồ muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cự thú cắn lên cổ mình, máu đỏ trào phun, nháy mắt đã nhuôm đỏ giấc mộng của Cung Dạ Kỳ.
Phút chốc, giấc mộng lại thay đổi.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có phải là A Ly không?” tham sam nam tử mắt buộc tơ đen đứng yên lặng trong đám đông, tay vung lên, thần kiếm nắm chặt trong tay.
Đang đánh nhau với người khác, bạch y nữ tử xoay người lại, dung nhan tuyệt mỹ xuất trần làm người ta kinh ngạc.
“Không phải.” giống như là hờn giận, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, đáng tiếc nam tử dường như hai mắt bị mù nên không nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, không nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của nàng.
“Hí —— “
Bỗng nhiên chung quanh vang lên tiếng đổ hấp khí lạnh, nam tử nâng tay, hung hăng dùng kiếm đâm vào ngực bạch y nữ nhân kia, máu đỏ tươi nhiễm đỏ môt thân bạch y của nàng.
Nam tử gợi lên khóe môi, mang theo khinh miệt, thoải mái nói: “A Ly ngốc ngốc hồ hồ không thể là nữ nhân hai tay dính đầy máu tươi như ngươi”
Bỗng nhiên, bạch y nữ nhân nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch, ý cười thê lương. Nhìn thấy biểu tình của bạch y nữ nhân, tâm của Cung Dạ Kỳ đột nhiên đau nhức, hắn muốn tiến lên mang nàng đi lại phát hiện hắn chỉ ở bên ngoài mà thôi, không thể nào đi vào, chỉ có thể bàng quan đứng nhìn. Hắn hiểu hắn chỉ đang ở trong mơ mà thôi.
“A, quay đi quay lại, ngươi lại tổn thương ta lần nữa”
“A Ly! Ngươi là A Ly? Đúng không? ngươi nhất định là A Ly” Nam tử kích động tiếng lên đỡ lấybạch y nữ nhân tên A Ly, gần như gào lên, kiếm của hắn vẫn còn đâm trong ngực nàng, máu vẫn chảy không ngừng.
“Phải thì sao…không phải thì sao…đã sớm là cảnh còn người mất…Cốc Nhiễm…nếu còn cơ hội, ta nhất định sẽ lại giết ngươi…không nương tay…”
Đã lâu hắn không có nằm mơ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện, hắn cũng không biết trong giấc mơ này hắn đã chảy bao nhiêu nước mắt. Rõ ràng là chuyện của người khác vì sao hắn lại cảm giác như xảy ra với mình, nữ nhân A Ly kia sao lại làm hắn nhớ mãi không quên.
“Chi nha —— “
Trong lúc Cung Dạ Kỳ còn ngẩn ngơ, cửa phòng đã bị đảy ra, ánh sáng tràn vào chiếu sáng cả căn phòng.
“Cung Dạ Kỳ! Mặt trời đã chiếu đến mông, ngươi cư nhiên còn ngủ nướng, ngươi còn muốn bái sư không?”
Không cần đoán cũng biết người vào là A Ly. Cung Dạ Lỳ vội lau sạch nước mắt nhưng vẫn không thoát nổi đôi mắt tinh anh của A Ly.
Nàng cảm thấy đôi mắt của Cung Dạ Kỳ có gí đó, nhìn kỹ thì thấy trên lông mi hắn còn dính giọt lệ trong suốt.
Cug Dạ Kỳ tưởng rằng A Ly sẽ không chút khách khí mà cười nhạo hắn thì không ngờ nàng lại ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm mặc một lát mới nói
“Ngươi nhớ cha mẹ sao?”
Cung Dạ Kỳ ngẩn người, lập tức gật đầu.
Thấy hắn thừa nhận, A Ly vỗ vỗ lưng Cung dạ Kỳ, bộ dáng ra vẻ trưởng bối nói “ tiểu thí hài, bây giờ mới nghĩ tới cha mẹ sao? Còn chưa dứt sữa đã rời bỏ cha mẹ tới Ngũ Hành sơn học pháp thuật làm gì, ngươi đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng”
Rõ ràng tuổi cỡ như nàng mà lại ra vẻ thành thục, trưởng thành.
Phải không? ở trong phúc mà không biết hưởng, hắn thực sự là đang ở trong phúc sao? Cung Dạ Kỳ cười lạnh một tiếng, không đáp trả, tự sờ soàng lấy ngoại bào đặt ở đầu giường nhưng tìm hoài vẫn không thấy, rõ ràng trước khi ngủ hắn đã đặt ở cạnh gối mà, sao lại không thấy?
“Ngươi muốn tìm ngoại bào?” A Ly hỏi
“Ân.” Cung Dạ Kỳ gật đầu, “Làm phiền giúp ta tìm xem.”
“Không cần tìm a, ta đã giúp ngươi giặt sạch.”
Giặt sạch? Cung Dạ Kỳ trong lòng rúng động, theo bản năng liền mò dưới gối tìm bình hạ đào và bội kiếm, hoàn hảo đều có đủ.
“Ngươi vào khi nào?” Cung Dạ Kỳ giận tái mặt, nàng vào lấy ngoại bào khi nào mà hắn cũng không biết.
“Lúc trời vừa sáng a, ta giúp mọi người giặt quần áo, thuận tiện giặt giúp ngươi luôn. Đúng rồi, lúc ta vào thấy ngươi ngủ rất say, còn như đang nói mớ, nói cái gì “ cuộc đời này ta cùng ngươi” còn có cái gì “ uyên ương” ai nha, nói cứ như người ta hát hí khúc á, haha, ngươi có phải thầm mến cô nương nhà ai nên trong giấc mơ mới mộng xuân không?” A Ly cười lớn, không để ý tới sắc mặt của Cung Dạ Kỳ rất khó nhìn.
“Ai cho ngươi tùy tiện vào phòng người khác? Ngươi có biết lễ phép hay không?” Cung Dạ Kỳ tức giận nói, phải biết rằng nam nữ có khác biệt, mà nàng là một cô nương lại dám tiến vào phòng hắn. Thực ra là hắn thẹn quá hóa giận mà thôi, giống như bí mật mình cẩn thận che giấu lại bị người khác phát hiện.
Ai ngờ A Ly nghe vậy bĩu môi, ủy khuất nói: “Người ta là hảo tâm giúp ngươi giặt quần áo, ngươi không cảm tạ còn chưa tính, còn tức giận! Hừ, ta bình thường đều tùy tiện vào phòng Ngũ Hành thì có sao, hơn nữa ngươi ngủ trong phòng của Ngũ Hành, ta vào thì có làm sao? Ngươi làm gì lại quát ta. Ta muốn cáo trạng với Quy phụ, muốn hắn không dạy ngươi pháp thuật nữa”
Nói xong, A Ly xoay người sẽ đi tìm Tôn Ngộ Không.
“Ngươi đợi chút.” Cung Dạ Kỳ gọi A Ly, chần chừ một lát mới nói hai chữ “ đạ tạ”
Cơn giận của A Ly tới nhanh mà đi cũng nhanh, Cung Dạ Kỳ kiêu ngạo như vậy lại chịu nói lời cảm tạ với nàng, coi như đã nể mặt nàng lắm rồi, nàng cũng nên biết bằng lòng, quay đầu thấy Cung Dạ Kỳ nói đa tạ với nàng xong thì vẻ mặt không được tự nhiên, nhất thời tâm tình của nàng cũng tốt lên.
“Được rồi được rồi! Ta liền miễn cưỡng chấp nhận. Mau đi a, Quy phụ nói hôm nay muốn thu ngươi làm đồ đệ, kêu ngươi tới chỗ hắn”. A Ly dường như đã quên sạch oán niệm với Cung Dạ Kỳ, cũng quên luôn chuyện mang hắn đến Ngũ Hành sơn là để báo thù hắn cường hôn nàng.
Nàng chỉ nhớ rõ, trên Ngũ Hành sơn chỉ có hắn là phàm nhân như nàng, hơn nữa, nàng đối với hắn rất có hảo cảm, ngày càng nhiều. Thực ra thì tiếp xúc mới thấy tiểu tử này cũng không đáng ghét như trước
“Ngươi đợi một chút” Cung Dạ Kỳ thấy A Ly muốn rời đi vội vàng gọi lại
“Làm sao vậy?”
Chỉ thấy Cung Dạ Kỳ mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Ngươi đem y bào của ta giặt rồi, giờ ta lấy gì mà ra ngoài?”
Một câu của hắn đã nhắc nhở nàng, nhìn lại thì thấy Cung Dạ Kỳ nửa người trên ở trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc màu vàng nhạt, làn da nõn nà, lồng ngực rắn chắc, vòng eo tinh tế, làm cho người ta nhìn thấy liền không thể dời mắt. A Ly thầm nghĩ, dáng người của hắn thật tốt, thực sự hắn chỉ mới mười ba tuổi thôi sao?
“Này!” Phát hiện mình bị người ta nhìn chằm chằm như đánh giá một món đồ quý, Cung Dạ Kỳ không hài lòng lên tiếng nhắc nhở ai đó.
A Ly nhanh chóng hoàn hồn, nhưng cũng không có dấu hiệu mặt đỏ tim đập mà còn nói rất hợp lý hợp tình
“Ta nào biết ngươi muốn mặc gì ra ngoài? Hay là cứ ở trần vậy đi, ai mà có hứng thú với tiểu thí hài còn chưa phát dục chứ, đừng e lệ nữa, dũng cảm tiến lên đi”
Nói xong, A Ly làm như cố ý nghênh ngang rời đi, để lại mỗ thiếu niên mặt đen như đít nồi.
A Ly này thật sự rất khác với những nữ nhân khác, làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường, thậm chí còn làm cho người ta không thể nói lý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]