“Cái gì?” Nàng ta dịch chân qua.
Nhặt miếng ngọc Phật kia lên, bên trên có khắc chữ “Bảo”, ta bỗng thấy có phần xót xa.
Liếc nhìn nàng ta chẳng chút biểu cảm, sau đó ta theo họ đi ra ngoài.
Thủ đoạn dối trên lừa dưới ta đã gặp qua nhiều rồi.
Điện hạ trở về phủ, tiểu thư nhất định sẽ nói rằng nàng hoàn toàn không hề hay biết, Tiểu Lệ kiểu gì cũng bảo là do ta tự ý rời đi. Đám người xung quanh cũng chẳng ai dám hé răng nửa lời. Nơi phủ đệ quyền quý, nhà cao cửa rộng thường xuyên xảy ra chuyện giết người diệt khẩu, một vài kẻ vô danh nào đó không còn nữa, mọi người cũng chẳng buồn tính toán.
Ta vừa đi ra khỏi cửa sau của Vương phủ, “rầm” một tiếng, chốt cửa đã gài.
Chỉ có thể nói rằng tiểu thư chưa đủ độc ác, nhẽ ra nàng nên đánh chết ta, nhân lúc ta còn chưa có bất cứ thế lực nào.
Ta nằm cuộn tròn cạnh cửa đợi Cửu Hoàng tử trở về.
Một ngày, hai ngày…
Hòa Thành lại bắt đầu có tuyết rơi.
Còn ta không ăn không uống.
Thím Trương ở nhà bếp mang chút nước và đồ ăn đến cho ta cùng với hai lượng bạc: “Tiểu Ngân, ngươi đi đi. Ngươi đắc tội với Hoàng Phi thì cũng chẳng sống nổi trong phủ này, quay về chỗ của ngươi cho yên thân, biết chưa?”
Ta tỏ ý cảm ơn thím, ăn một chút để duy trì sức lực, nhưng vẫn cứ cuộn tròn cạnh cửa.
Người đối tốt với ta, ta sẽ không bao giờ quên, kẻ làm tổn thương ta, ta cũng sẽ không bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ta-kiep-nay/62154/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.