Nửa đêm, ta đột nhiên bừng tỉnh.
Ngoài phòng dường như có tiếng động.
Ta đốt ngọn đèn lần mò đi ra cửa, lại gặp cha mẹ đang chôn một thứ đồ gì đó.
“Cha, mẹ.”
Bọn họ thấy ta đã tỉnh, động tác thoáng ngừng lại một lát.
“Hai người đang làm gì?”
Cha thấy ta tỉnh lại cũng không hoảng hốt, vuốt vầng tráng đầy mồ hôi nói: “Hôm nay ta đào trên mỏ một thứ bảo vật, muốn chôn xuống.”
Bảo vật?
Ta tiến tới, nương theo ánh đèn nhìn thứ đồ đã bị đất vùi đi hơn một nửa, chỉ là một tảng đá, bên trên có khắc một ít chữ, ta không đọc được.
Ta ngẩng đầu nhìn cha.
Cha nói: “Đây là lão Lưu nói với ta, tảng đá này hình thù kỳ quái như thế, nói không chừng là bảo vật hiếm có lưu lại từ thời thượng cổ, bảo ta trước hết hãy giấu đi. Ngày mai lão ta tìm người đến xem thử.”
Tảng đá bị ngọn đèn chiếu lên, phát ra những tia sáng lấp lánh, chỉ là những chữ phía trên ánh lên màu đỏ như máu, rất kỳ dị.
“Bên trên viết chữ gì?”
“Lão ta chưa nói.”
Lão Lưu là người Hán, một kẻ gian trá giảo hoạt, làm sao có thể tốt như vậy? Tìm được bảo vật mà không nghĩ cách độc chiếm?
“Tiểu Ngân à, đã khuya rồi, ngày mai con còn phải về phủ, đi ngủ trước đi.”
Trực giác của ta dường như mách bảo điều gì đó, nhưng lại không nhận ra đó là gì.
“Trước hết hay là cha đừng mang tảng đá này ra, chờ một thời gian rồi tính.”
“Được.”
Đến sáng sớm hôm sau, ta cùng Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ta-kiep-nay/62148/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.