Chương trước
Chương sau
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi.”

Lại là giọng nói quen thuộc ấy vang lên cách chỗ ta không xa, nhưng lập tức có một giọng nói lo lắng hơn gấp bội lấn át nàng ta: “Tiểu Ngân!”

Hoàng thượng đang ở bên cạnh.

Ta chưa mở mắt ngay lập tức, bất cứ thứ gì cũng không thể làm tổn thương ta, bao gồm cả đứa bé này. Ta chỉ khẽ động hàng mi, Hoàng thượng hình như đã nhìn thấy, chạm vào má ta, ta nghe thấy hắn nói với những người bên cạnh: “Các ngươi lui cả đi.”

“Vâng.” Họ kính cẩn đáp. Không lâu sau, Hoàng thượng dịu dàng thì thầm bên tai ta: “Họ đi cả rồi, nàng mở mắt ra đi.”

Ta chậm rãi mở mắt, đưa tay ra khỏi tấm chăn. Hoàng thượng liền nắm lấy.

“Đứa bé sao rồi?”

Hoàng thượng không đành lòng, ngập ngừng: “Đứa bé…”

Tiểu Ngư ở bên cạnh liền nói: “Nương nương, người sinh được con trai, nhưng vừa chào đời đã…” Giọng nói của Tiểu Ngư nhỏ dần, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thái y nói người đã sảy thai sau này e rằng không thể có…”

Hoàng thượng ngắt lời: “Lui xuống!”

“Vâng.” Tiểu Ngư lui ra ngoài.

Ta hướng ánh mắt qua nơi khác, siết chặt nắm tay, nhìn chăm chú lên trướng vải phía bên trái.

Hoàng thượng nắm tay ta: “Nàng đừng quá đau lòng, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.”

Ta mím môi lắc đầu.

“Tiểu Ngân đừng như vậy.”

Ta im lặng, muốn cử động cơ thể một chút nhưng cứ như có vô số cây định đang xuyên qua da thịt ta, ghim chặt ta trên giường, nước mắt cứ thế ứa ra không ngừng. Hoàng thượng ngồi bên cạnh khẽ thở dài, vuốt ve gương mặt ta: “Tiểu Ngân, nàng đừng khóc.”

Ta nhìn hắn, dòng lệ lại trào ra: “Nhưng sau này thiếp không thể có con…”

Hoàng thượng ôm nhẹ lấy ta, ta nức nở trong lòng hắn, hắn dịu dàng vỗ về ta.

Vở kịch này không khó diễn chút nào, ta từng chứng kiến Giang Mịch – phu nhân của thiếu gia đích thân trải qua chuyện này rồi. Ta không thể giống như lần trước, còn chưa hỏi con mình ra sao đã vội truy tìm hung thủ, làm vậy sẽ khiến Hoàng thượng cảm thấy ta quá vô tình.

Cho đến khi tiếng khóc của ta dần dần lắng xuống, Hoàng thượng mới đặt ta trở lại giường, ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nắm chặt bàn tay hắn: “Hoàng thượng, người có trách thiếp không? Cả hai lần thiếp đều không bảo vệ đứa con của chúng ta.”

Hắn mỉm cười: “Trẫm không trách nàng. Nàng đã cứu mạng trẫm hai lần, có lẽ chính ông trời đã lấy đi hai đứa con này để bù đắp đó thôi.”

“Hoàng thượng thật sự nghĩ như vậy ư?”

“Ừ.” Hắn gạt lọn tóc vương trên gương mặt ta. “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng suy nghĩ lung tung.”

Tâm trạng ta phần nào bình tĩnh trở lại, vội gật đầu.

Buổi sáng, ta nằm trên giường nghỉ ngơi, ta vẫn không thể dậy nổi.

Từ chiều hôm qua ta bị trượt ngã làm sảy thai, Hoàng thượng luôn túc trực ở bên, ta gần như khóc suốt cả đêm, giờ đã mệt nhoài. Lúc ta mơ hồ tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Hoàng thượng cũng lên thiết triều rồi.

Ta gọi Tiểu Ngư qua: “Hoàng thượng có tìm ra kẻ nào làm ta trượt ngã sảy thai không?”

Tiểu Ngư đáp: “Trước khi nương nương tỉnh lại, Hoàng thượng từng hỏi đầu đuôi ngon ngành một lượt, cuối cùng tra ra là do người của phủ nội vụ làm việc không chu toàn, xảy ra sai sót khi chế tác chuỗi hạt trân châu. Trương quý phi cùng Thần Dương công chúa quỳ trên mặt đất mấy bận. Hoàng thượng niệm tình Thần Dương công chúa còn nhỏ, không truy cứu nữa.”

Không đời nào.

Nghe xong lời Tiểu Ngư nói, trực giác của ta mách bảo có gì đó bất ổn, Hoàng thượng đâu phải kẻ ngốc, hắn sẽ không thật sự cho rằng chuyện này xảy ra do chuỗi trân châu kia.

Hẳn là bên trong còn ẩn chứa nội tình. Tại sao Hoàng thượng lại hiểu chuyện này một cách đơn giản đến vậy?

Lúc đó ta chưa tỉnh, chưa nhìn thấy quá trình thẩm vấn chi tiết, giờ lại không thể hỏi Hoàng thượng quá nhiều.

Ta nhìn Tiểu Ngư: “Hoàng thượng có từng hỏi Hà chiêu nghi không?”

“Có ạ, nhưng Hà chiêu nghi cũng chỉ nói đột nhiên thấy chuỗi trân châu bị đứt, nàng ấy hoảng hốt hét ầm lên vốn dĩ là muốn nhắc nương nương mà thôi.”

Ta thầm cười khẩy, ‘nhắc’ cái gì chứ, khi người khác còn chưa kịp có phản ứng, nàng ta đã hét ầm lên như vậy, cơ bản là muốn làm loạn tâm trí ta. Ta nghĩ một lát, lại hỏi: “Đêm qua Hoàng thượng luôn ở cạnh ta, không ra ngoài chứ?”

Tiểu Ngư ngẫm ngợi đôi lát, lắc đầu: “Hình như giữa lúc đó Hoàng thượng có ra ngoài, nhưng cụ thể là đi đâu thì nô tì không rõ.”

“Hoàng thượng đi về phía nào?”

“Phía Tây ạ.”

Phía Tây có đình viện mấy quý phi.

“Ngươi giúp ta nghe ngóng thử xem.”

“Vâng.”

Tiểu Ngư lui xuống, ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ.

Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Hà chiêu nghi không nên phủi tay điềm nhiên vậy chứ? Dù gì đó cũng là một đứa bé trai, Hoàng thượng không thể nào xử lý đơn giản đến thế, bên trong nhất định còn có ẩn tình.

Ta nghĩ mãi mà vẫn chằn nắm được mấu chốt vấn đề.

Cửa sổ bỗng vang lên âm thanh “bộp, bộp, bộp” là tiếng ba hòn đá đập vào cửa, ta biết đó là Dương Lâm.

Ta bảo đám cung nữ trong phòng đi ra ngoài đóng cửa lại, xong xuôi, Dương Lâm nhảy vào.

Hắn đứng cạnh giường nhìn ta, trong mắt hiện lên sự lo lắng: “Nàng không sao chứ?”

Ta lắc đầu: “Huynh đặc biệt đến thăm ta à?”

“Ừ.”

Ta cũng không nói lên lời, hắn đã ở lâu trong hoàng cung, đương nhiên có thể hiểu rõ chuyện của nơi này, bây giờ ta giải thích dài dòng với hắn càng thể hiện rõ là ta mưu đồ xấu xa mà thôi. Hắn nhìn hồi lâu, hỏi ngược lại ta: “Có kẻ hãm hại nàng?”

“Huynh nghĩ vậy sao?”

Dương Lâm đáp: “Vẫn còn may.”

Phải rồi, đến Dương Lâm còn nghĩ vậy, Hoàng thượng không thể không nhận ra.

Ta mỉm cười: “Hậu cung là vậy đó, ngươi không chết thì ta phải chết.”

Dương Lâm không đáp, đột nhiên nhìn về phía cửa sổ, nắm chắt thanh đao trong tay, hắn cảnh giác khẽ nói: “Có người đến rồi.” Người đến vào lúc này chỉ có thể là Lý thống lĩnh, trong bụng chợt lóe lên ý nghĩ, ta nói: “Dương Lâm, huynh trốn tạm trong tủ, dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài.”

Hắn nhìn ta, chui vào tủ theo lời ta bảo.

Một lát sau, ta nghe thấy tiếng cửa sổ mở khẽ rồi đóng ngay lại, ta miễn cưỡng ngồi dậy. Còn chưa kịp ngồi vững, Lý thống lĩnh liền bóp chặt cổ ta, cố kiềm nén nhưng đầy phẫn nội: “Ngươi đã hại chết con của ta!”

Ta cười nhạt nhìn hắn: “Ngươi đừng quên, đó cũng là con của ta.”

Bàn tay hắn siết chặt thêm một chút.

“Lý thống lĩnh, ngươi phải phân rõ đúng sai, đứa bé đó là thứ đảm bảo cho ngươi, cũng là thứ đảm bảo cho ta, ngươi tưởng nó chết rồi ta có thể an lòng sao. Chỉ vì ta quá sơ ý, không bảo vệ nổi nó.”

Hắn cười khẩy: “Bạch Ngân, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi tưởng ta không hiểu ngươi chắc. Chính ngươi cố ý trượt ngã tự làm mìnhsảy thai, rồi vu oan cho kẻ khác. Dù sao đứa bé này cũng chẳng phải của Hoàng thượng, ngươi sợ sau này bị điều tra ra nên sau khi ta làm xong việc, ngươi liền dọn sạch chứng cứ.”

Ta cảm thấy vô cùng nực cười.

“Ngươi biết hậu quả mà đứa bé này mang đến cho ta là gì không hả? Ta sẽ không bao giờ sinh con được nữa! Ngươi tưởng ta ngu ngốc vậy sao, muốn trừ khử nó chẳng phải chỉ cần đợi lúc nó được ba, bốn tuổi rồi hạ thủ, việc gì phải ra tay bây giờ làm mình thành ra như thế này? Ngươi có thể hỏi những cung nữ ở đó ngày hôm qua xem đã xảy ra chuyện gì? Ngày trước ta từng bại dưới tay Hà chiêu nghi một lần, hôm nay lại thêm một lần nữa, ngươi tưởng ta không oán hận? Nhưng ta biết hận cũng vô ích, ngươi và ta chỉ còn cách bắt tay hợp tác mới có thể báo thù cho đứa con của chúng ta.”

Sự phẫn nộ trong mắt hắn mờ dần, bàn tay cũng từ từ nới lỏng.

Ta nhẹ nhàng nhấc bàn tay hắn ra, nắm lấy: “Ngươi không cần lo sợ, chúng ta vẫn chưa thua. Tuy đứa bé đã mất, nhưng địa vị của ngươi không hẳn sẽ thay đổi. Ngươi và ta đang cùng đứng trên một con thuyền rồi.”

Hắn trầm tư nhìn xuống, ta gạt lọn tóc rủ trên vai hắn, nhìn hắn chăm chú: “Chúng ta như cây liền cành, cùng nhau tươi tốt, cùng nhau khô héo. Mặc dù bây giờ ta không có đứa bé, nhưng địa vị của ta còn đó. Ta có thể giúp ngươi trở thành người quyền cao lộc hậu, cả đời chẳng cần lo nghĩ gì. Con cái ư, ngươi muốn sinh bao nhiêu con với nữ nhân khác thì tùy người, hà tất phải làm quá chuyện này lên?”

Hắn đột nhiên trừng mắt với ta: “Không phải ngươi đã đồng ý với ta rằng sẽ bảo Hoàng thượng phong ta làm tướng quân ư? Tại sao vẫn chưa thực hiện?”

“Ta vốn định nói rồi, nhưng với hoàn cảnh hiện tại thì ta biết nói sao? Ta vừa mất đi đứa con, giờ là lúc ta nên đau lòng vô hạn, lẽ nào lập tức bảo Hoàng thượng phong ngươi làm đại tướng quân à? Hoàng thượng có phải kẻ ngốc đâu!”

Cuối cùng hắn bị ta thuyết phục, đấm mạnh xuống giường. “Hà chiêu nghi chết tiệt!”

Chiếc giường rung lên làm cơ thể đau nhức, ta bất lực nói: “Ngươi đừng vội nổi nóng, chúng ta còn có việc phải làm.”

“Chúng ta còn có thể làm gì?”

“Châu quý phi.” Ta nhìn vào mắt hắn: “Nếu con ta không còn nữa, thì con của nàng ta cũng tuyệt đối không được chào đời, bằng không ta khó lòng bảo toàn địa vị.”

“Ta đã giả ma giả quỷ hằng đêm dọa nàng ta rồi.”

Ta lắc đầu: “Ngày trước chỉ là giả ma giả quỷ dọa mấy cung nữ kia, nhưng vô dụng thôi. Lần này nhất thiết phải một đòn tấn công mục tiêu. Nếu thực sự không ổn, ngươi hãy sử dụng võ công của mình làm cho nàng té ngã. Chúng ta không thể dây dưa mãi thế này được!”

“Hôm nay ta sẽ làm ngay.”

Ta lắc đầu: “Không, để vài hôm nữa, tránh làm người khác nghi ngờ.”

Hắn gật đầu.

Ta vuốt ve gương mặt hắn: “Ngươi yên tâm, ngày nào còn có ta thì ngày đó còn có ngươi.”

Lý thống lĩnh đi khỏi, ta tựa người lên đầu giường. Dương Lâm chậm rãi tới trước mặt ta, nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

Ta nói: “Cảm thấy lạ lắm sao?”

Trong mắt như tiềm ẩn mạch nước ngầm.

Ta cười: “Ta đã nói với huynh từ trước, Bạch Ngân của ngày xưa đã chết lâu rồi.”

Hắn hỏi ta: “Tại sao đứa con trong bụng nàng lại là của hắn?”

“Huynh muốn biết à?” Ta nhìn hắn, “Nhẽ ra huynh nên đến tìm ta từ một năm trước, biết đâu đứa bé trong bụng la lại là của huynh.”

Thần sắc hắn hơi xao động.

Ta bình thản nhìn vào trướng sa phía trước: “Huynh biết sau khi huynh đi ta bị đày vào lãnh cung, ta đã trải qua cuộc sống như thế nào không? Bọn chúng ngày ngày bắt ta và Tiểu Bôi lao dịch nặng nhọc, thậm chí động một tí là không cho chúng ta ăn uống.”

“Huynh biết Tiểu Bôi từng bị đám thái giám kia lột hết quần áo giữa trời rét căm căm chỉ để đùa giỡn không? Huynh có biết để cầu xin chút miếng ăn mà chúng ta phải giặt quần áo cả ngày giữa trời đông giá buốt? Huynh biết cảm giác tay chân đều bị đông cứng đến tê dại, bàn tay cước đỏ đến độ chảy máu không? Vì mùa đông không có chăn nệm, không có quần áo, không có lửa đốt, ta và Tiểu Bôi đành run rẩy ôm bụng đói tựa vào nhau, kể chuyện hồi nhỏ cho nhau nghe, kể mãi kể mãi rồi bật khóc, huynh biết được cảm giác ấy hay không?”

“Thôi thì chuyện đã vậy, nhưng sau đó Tiểu Bôi mắc bệnh, bất luận ta cầu xin thế nào đi chăng nữa, họ cũng không chịu tìm đại phu đến, bởi vậy ta đã tìm đến hắn, hắn nói chỉ cần ta vui vẻ với hắn một đêm, hắn sẽ giúp ta tìm đại phu.”

Nước mắt của ta lặng lẽ chào ra.

“Dương Lâm, huynh là nam nhân, huynh không thể nào hiểu được nữ nhân. Huynh sẽ không thể biết được quan hệ với người mình không yêu, thậm chí ngay cả sức phản kháng cũng chẳng có là chuyện đau xót đến cỡ nào. Lúc hắn đè lên người ta, ta mong ngóng biết bao một người đến cứu mình, nhưng khi đó huynh đang ở đâu? Vậy mà sau khi ta hầu hắn một đêm, ngày hôm sau Ngự y đã chẩn đoán Tiểu Bôi mắc bệnh đậu mùa, họ liền khiêng nàng ấy đi chôn sống!”

“Nàng ấy trước cùng ta đồng cam cộng khổ, thật lòng coi ta như tỷ tỷ của mình, nhưng ta lại chẳng có khả năng cứu nàng ấy, chỉ có thể giương mắt nhìn từng lớp đất phủ lên rồi chôn vùi nàng ấy…”

Ta lau nước mắt, Dương Lâm đứng một bên mấp máy môi nhưng không nói nửa lời.

“Sau đó ta cũng mắc bệnh đậu mùa, họ chặn kín tất cả cửa phòng. Ta không có cái ăn, không có thức uống, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng không có nốt, một mình ta ở đó những bảy ngày. Trọn vẹn bảy ngày chỉ có một mình ta trong căn phòng bé xíu ấy.”

Cuối cùng ta ngước mắt nhìn hắn: “Khi đó một mình ta sống giữa bóng tối, cảm thấy sinh mệnh của mình sắp tàn rụi, chẳng nhìn thấy thứ gì, chẳng nghe thấy thứ gì, cơ thể cũng suy yếu, không thốt ra nổi một câu. Thậm chí ta còn không tin trên thế giới này vẫn tồn tại người nào đó nhớ đến ta, khắc ghi ta, từng nghĩ xem ta bây giờ ở đâu, sống ra sao?”

Dương Lâm nín thinh.

“Sau này ta khỏi bệnh đậu mùa, ra khỏi lãnh cung cứu được Hoàng thượng, lại trở thành phi tần. Nhưng họ vẫn không chịu buông tha cho ta, họ thấy ta được sủng ái, muốn mưu hại con ta, Lý thống lĩnh ép ta giúp hắn thăng quan tiến chức, huynh nói xem, ta phải làm sao? Không hợp tác với hắn cũng đồng nghĩa với việc bị nuốt chửng, ta không thể chịu nổi cuộc sống trước kia nữa, ta không hại chết kẻ khác, kẻ khác sẽ hại chết ta!”

Cuối cùng, cả hai người chúng ta đều chìm đắm vào trong im lặng kéo dài.

Ta lau nước mắt, nằm xuống giường, nhắm chặt mắt, nói nhiều như vậy ta cũng mệt rồi.

Ánh mắt của Dương Lâm dừng lại hồi lâu, trên gương mặt ta, cuối cùng ta nghe thấy tiếng hắn di chuyển, rời khỏi phòng xong đóng cửa sổ lại.

Ta giữ chặt tấm chăn.

Dương Lâm, ta từng nhắc nhở huynh, nếu huynh sống tại nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ bị ta hại chết.

Sau khi bãi triều, Hoàng thượng liền đến chỗ ta. Ta đang nằm trên giường, Tiểu Ngư mang thuốc tới, Hoàng thượng vừa liền hỏi ta: “Nàng sao rồi?” Trông hắn đầy lo lắng.

Ta mỉm cười, chỉ vào bát thuốc nói: “Đắng lắm.”

Hoàng thượng cầm lấy bát thuốc, nói với người bên cạnh: “Mang một ít mứt quả đến đây.”

Tiểu Ngư đáp: “Nô tì đã đem đến đây rất nhiều rồi ạ, nhưng nương nương chỉ ăn mứt không chịu uống thuốc.”

“Tiểu Ngư.” Ta tỏ vẻ không vui.

Tiểu Ngư cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong mắt Hoàng thượng thoáng chút khó xử: “Để trẫm bón thuốc cho nàng.”

Ta lắc đầu, co mình lại: “Không uống đâu, đắng lắm!”

Hoàng thượng cau mày: “Lớn thế này rồi mà sao vẫn trẻ nhỏ vậy?”

Nghe thấy hai chữ trẻ nhỏ, ta bỗng hơi thất thần, cử động cũng ngừng lại, cúi thấp đầu. Hoàng thượng nhìn ta: “Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hắn thổi thuốc cho bớt nóng, nhẹ nhàng giơ thìa bón cho ta, ta ngoan ngoãn uống. Mỗi ngụm thuốc đều đắng ngắt, ta thực sự không nuốt nổi, ta đón lấy bát thuốc trong tay Hoàng thượng, bịt chặt mũi rồi đổ cả bát xuống họng.

Bàn tay Hoàng thượng đặt trên đùi ta, giọng nói mang ý cười: “Đó, như vậy có phải tốt không.”

Ta khó nhọc nuốt cặn thuốc xuống, Tiểu Ngư vội lấy mứt quả đưa ta, hình như ta nhét cả vốc vào miệng.

Tiểu Ngư chờ ta ăn xong mới đem trà đến bảo ta súc miệng.

Ta thấy Hoàng thượng từ nãy đến giờ nhìn mình chăm chú bằng đôi mắt ẩn chứa ý cười, xem ra tâm trạng hắn không tồi chút nào. Thời cơ đã chín muồi, ta nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thượng, trong cung Châu tỷ tỷ vẫn ồn ào chuyện ma quỷ à?”

“Nàng hỏi chuyện này làm gì?”

“Thần thiếp có lời không biết nên nói hay chăng?” Ta mím môi, rụt rè nhìn hắn.

Hắn cũng vụt tắt nét tươi tắn trên gương mặt: “Nàng cứ nói.”

Ta đáp: “Thần thiếp nhớ lần trước Hoàng thượng từng nói, con quỷ kia không phải “quỷ”, mà là do người đóng giả. Thần thiếp nghĩ, nếu là người đóng giả, lại là đàn ông, lại biết võ công, Hoàng thượng định bắt mấy lần đều không được. Có lẽ là kẻ thông thuộc địa hình, xem ra là người trong cung, không phải thái giám thì là thị vệ rồi. Mỗi lần phục kích hắn đều nắm được tin. Nghĩ đến đây thần thiếp có một đề nghị.”

Ta lén liếc nhìn hắn, hắn không hề tỏ ra bất mãn, ta tiếp tục nói: “Trong cung bất kể già trẻ lớn bé đều có thế lực phân bố rải rác, có lẽ trong đám thị vệ cũng đầy rẫy tai mắt, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, kiểu gì cũng để lộ tin tức. Chi bằng chọn ra từ năm đến mười người có thể tin tưởng từ trong những thị vệ mới, phải có võ công cao cường, tuy ít người nhưng có thể bắt được nghi phạm giả thần giả quỷ kia. Huống hồ, thông thường người mới không xảo quyệt hay khôn lỏi như đám người cũ, họ đều tràn đầy nhiệt huyết muốn giúp ích cho Hoàng thượng. Bảo họ đi bắt người là đáng tin cậy nhất.”

Hắn nhìn ta: “Cả ngày hôm nay nàng chỉ nghĩ về mấy chuyện này?”

Ta lắc đầu, đau buồn nói: “Thần thiếp nghĩ đến đứa con của mình, nó đã không còn nữa, sau này thiếp cũng không thể sinh con, còn Hoàng thượng từ khi kế vị đến nay con cháu hẵng còn thưa thớt. Thần thiếp đoán mục đích kẻ đó giả thần giả quỷ ắt hẳn là muốn mưu hại Châu quý phi, thiếp không muốn thấy Châu quý phi cũng như thiếp, phải hứng chịu nỗi đau mất con, vậy nên nghĩ ra cách này.”

Ta ngồi im trên giường khấu đầu với Hoàng thượng. “Hoàng thượng, thần thiếp nhiều chuyện, ăn nói bừa bãi, mong Hoàng thượng bớt giận.”

Hoàng thượng lại gần, quàng lấy eo ta: “Không, nàng làm vậy rất tốt, biết lo nghĩ cho người khác.”

Ta cúi đầu, hắn xoa đầu ta rồi ôm ta thật chặt.

Ta nép trong lòng hắn, một lát sau nói: “Hoàng thượng, lúc này nên gấp rút tiến hành. Hiện giời thai nhi trong bụng Châu quý phi chưa ổn định, không nên khiến nàng ấy sợ hãi thêm nữa.”

Giọng nói của Hoàng thượng vang lên trên đỉnh đầu ta: “Ừm.”

Ta biết nếu chọn lựa kiểu này, nhiều khả năng sẽ chọn Dương Lâm. Võ công của Dương Lâm đứng đầu trong số thị vệ mới vào, hơn nữa tính hắn không hòa đồng, còn không giúp cung nữ bán đồ trang sức ra bên ngoài cung, xuất thân lại trong sạch.

Nếu như chọn phải hắn, thì đây chính là một vụ cá cược.

Hắn sẽ giúp ta giết Lý thống lĩnh chứ?

Ta biết mình không đời nào thua cuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.