Khi hai người đến nhà ông nội, trong nhà không biết có chuyện gì mà rộn rã vô cùng.
Cãi cọ ỏm tỏi, giọng nghe như một đám trẻ con.
Thiệu Nhất một tay cầm hộp trà một tay cầm chai rượu, Lê Dương thì hai tay để không, nhàn nhã đi như anh đại.
"Đây là cái gì?"
Trong nhà có một bầy trẻ nhỏ quây thành vòng tròn, ông nội ngồi bên trong, cậu em họ thì xụ mặt ngồi trên sô pha gần đó.
"Chẳng phải là trâu sao?!" Có một đứa nhóc gào tướng lên, "Chắc chắn là trâu, có sừng! Có sừng!"
Đứa nhỏ bên cạnh xùy bạn: "Bậy nào! Đâu phải chỉ mỗi trâu có sừng, hươu cũng có sừng đó!"
"Hươu cao cổ không có sừng!"
"Hươu sao có sừng!"
"Cá không!"
"Thích cá thì cá!"
Lê Dương bước tới túm cổ đứa nhỏ đòi cá cược, "Mới nứt mắt mà cá cá cái gì."
Ông nội vốn đang cúi đầu khắc gọt khối gỗ trong tay, tai nghe đám quỷ nhỏ cãi cọ rồi cười ha hả, thấy giọng Lê Dương ông liền mừng rỡ ngẩng đầu.
"Ây! Tiểu Dương tới rồi!?"
Ông nội nhìn đến Thiệu Nhất sau lưng cậu, hớn hở nói: "Ấy chà Tiểu Thiệu cũng tới!"
Thiệu Nhất cười, đưa hộp trà và rượu trong tay qua, "Có chút quà biếu ông ạ."
Ông nội vừa ây da vừa đứng dậy, oán trách: "Thằng bé này, sao vẫn còn khách sáo như vậy!"
Thiệu Nhất: "Nên mà ạ."
Lê Dương ngồi xổm xuống, nhìn vật thể lạ ông nội tiện tay đặt trên đất, bị đám nhỏ vây xem, "Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-sua-vi-em/2109757/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.