Ngủ dưới ánh nắng tháng chín đương nhiên không thoải mái, hơn nữa bên trên có lãnh đạo phát biểu như chuông đồng, bên dưới có bọn học sinh nhỏ giọng ríu rít, nhìn mặt nào cũng không thấy là điều kiện tốt để ngủ nghê.
Nhưng xem chừng là thật sự mệt mỏi, Lê Dương vào giấc rất nhanh. Ánh mặt rời có chút chói, khiến cậu trong mơ cũng khó chịu ngọ nguậy, giây tiếp theo liền có một bàn tay ấm áp bao lấy hai mắt cậu.
Thứ ánh sáng khiến người ta khó chịu biến đi đâu mất.
Thế gian tựa như yên tĩnh thêm một phần.
......
Buổi họp phụ huynh sắp kết thúc, Thiệu Nhất đánh thức cậu bạn nhỏ đang ngủ say.
Lê Dương lơ mơ ngồi dậy, mặt vô cảm nghe hiệu trưởng trên đài phát biểu phần cuối cùng.
"Ngủ váng rồi?" Thiệu Nhất quơ quơ tay trước mặt cậu.
Lê Dương bắt lấy tay Thiệu Nhất ấn lên đùi mình.
Thiệu Nhất: "......"
Thật sự ngủ ngốc?
Anh hắng giọng, ngón trỏ gãi vào lòng bàn tay Lê Dương.
Lê Dương mờ mịt nhìn anh một cái.
"Gì?"
"Tỉnh chưa bạn nhỏ?" Thiệu Nhất cười.
"...... Buổi họp phụ huynh lần này kết thúc tại đây! Các vị phụ huynh cùng học sinh xin vui lòng ra về theo trật tự......" Hiệu trưởng rốt cuộc cũng đọc xong bài phát biểu dài như tờ sớ.
Lê Dương ngồi thẳng một chút, "À. Ừm. Tỉnh."
Thiệu Nhất thở dài, thấy buồn cười mà cũng đau lòng, mới đầu lớp 12 đã mệt như vậy......
...... Có gì ăn bồi bổ không nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-sua-vi-em/2109748/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.