Buổi chiều đến trường, rất nhiều người hỏi thăm Lê Dương về chuyện thi toán.
Trong số đó, bạn mập và Tiết Lai Đóa là hai kẻ tích cực nhất.
Lê Dương bị bọn nó hỏi phiền không chịu nổi.
Mà với chuyện này, Tiết Lai Đóa lý lẽ rất hùng hồn: "Tuy tui không có duyên với cuộc thi, nhưng ông không thể nào ngăn cản con tim khát vọng của tôi được!"
Bạn mập lập tức như gặp tri kỉ: "Đúng vậy không sai!"
Lê Dương ngả lưng lên thành ghế, chỉ vào hai bạn, "Câm miệng."
Cậu ngồi thẳng dậy định làm bài, khoé mắt chợt bắt được có đứa đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên liền thấy Lý Giai Duệ.
Ánh mắt kỳ quái hơn cả mọi khi......
Lê Dương nhíu mày, bây giờ cứ nhìn Lý Giai Duệ là cậu nghĩ ngay đến cái hôm Thiệu Nhất đơn độc đi đánh nhau giúp mình.
Tuy anh Nhất của cậu rất lợi hại một tay hạ đo ván được cả đám...... Nhưng cậu vẫn cứ khó chịu lắm luôn,
Sự khó chịu này giống với ấm ức, người mình thích thay mình giải quyết rắc rối mà mình chẳng hề hay.
Khác với cảm giác khi nhìn thấy những vết thương chẳng biết từ đâu ra trên người Thiệu Nhất, khi ấy là đau lòng, là nhận thức được sự xa cách. Còn chuyện này bắt nguồn từ trên người mình, có hơi cảm động, lòng nghĩ người này sao lại tốt như vậy, nhưng cũng rất là uất ức, anh dựa vào cái gì mà không nói cho em.
Cuối cùng cậu đành trút hết những uất nghẹn buồn bực này lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-sua-vi-em/2109732/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.