Lê Dương đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
Không khí yên ắng tới mức hơi xấu hổ.
Thiệu Nhất khụ một tiếng, nghiêng người, "Vào đi."
Sắc mặt Lê Dương tốt hơn chút, vừa vào cửa Mao Đản liền chạy lại sủa gâu gâu.
Lê Dương ngồi xổm xuống xoa vuốt nó, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Nhất, hỏi trắng ra: "Sao anh lại trốn em?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Thiệu Nhất cảm thấy lúc em bé nói câu này thật sự rất ấm ức.
Thế nên anh liền sửng sốt, "Anh trốn em làm gì?"
Lê Dương liếc anh, tiếp tục vuốt chó, nhỏ giọng nói thầm, "Ai mà biết."
Thiệu Nhất bất lực mỉm cười, đi đến ngồi xổm xuống cạnh cậu, "Không trốn em, hôm nay đưa Mao Đản đi bệnh viện."
"Nó làm sao thế?" Lê Dương nhíu mày, Mao Đản nhìn khá ổn nha.
Thiệu Nhất trầm ngâm trong chốc lát, "Không phải chuyện gì nghiêm trọng, bác sĩ nói là bội thực."
"...... Ồ." Lê Dương nhìn anh, "Ảo ghê."
Thiệu Nhất thở dài, "Không tin?"
Lê Dương nghiêng đầu soi xét anh một hồi, gật gù, "Tin chứ."
Sau đó Thiệu Nhất liền nghe thấy bạn nhỏ rất nghiêm túc hỏi mình: "Đánh nhau vui không?"
"......"
Rồi, chuyện gì tới sẽ phải tới.
Thấy anh không nói lời nào, Lê Dương lại hỏi: "Một chọn mười? Lợi hại nhỉ Nhất ca."
Hai chữ "Nhất ca" cuối cùng cậu nhấn cực kì mạnh, cứ như đang nghiến răng nghiến lợi.
Thiệu Nhất đối mặt với cậu.
"...... Em muốn thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-sua-vi-em/2109718/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.