Cốc trà sữa thứ mười hai: Cảm ơn anh Nhất.
------------------------
"Em không kén chọn đâu."
Nói xong lời này, Lê Dương lẳng lặng nhìn Thiệu Nhất, như thể nếu anh không đồng ý thì phải cùng cậu quyết đấu một trận, nào còn dáng vẻ gọi "anh Nhất" lúc đầu.
Thiệu Nhất cảm thấy cậu nhóc này thật sự quá thú vị.
"Em đã gọi anh Nhất rồi, sao anh để em ngủ đất được."
Thế là Thiệu Nhất mang Lê Dương về nhà.
Anh cũng tự thấy lạ, căn phòng anh thuê ở Thành Nghi, ngoại trừ Lý Nhiên chưa từng có ai ghé tới, chứ đừng nói là ngủ lại qua đêm.
Người đầu tiên anh đưa về thế mà là một cậu bạn nhỏ quen biết chưa lâu.
Anh vào cửa, tìm cho Lê Dương một đôi dép lê, "Cứ ngồi tự nhiên."
Có lẽ vì màn tâm sự ở tiệm trà sữa, Lê Dương chẳng hề có chút gượng gạo của lần đầu tiên đến nhà người khác, đi một mạch ra chỗ sô pha ngồi xuống.
Chỗ Thiệu Nhất thuê là một phòng ngủ một phòng khách, không lớn, nhưng đủ để một mình anh ở.
Vậy nên thật sự không có phòng hay giường dư cho Lê Dương.
Lê Dương không mấy bận tâm: "Em ngủ sô pha."
Thiệu Nhất tìm cho cậu tấm chăn, Lê Dương không định tắm rửa, nghĩ chịu khó một đêm, dù sao cũng không mang theo đồ.
"Ngủ được không?" Thiệu Nhất lấy cho cậu ly nước.
Lê Dương ôm chăn lắc đầu.
Ngủ không được, cứ nhắm mắt lại là cảm thấy đêm nay quá dài.
Đêm dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-sua-vi-em/2109672/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.