Tôi rất nghi hoặc, chớp chớp mắt nhìn hoa hồng đỏ và thuốc chất đống trong ký túc xá, không phải quan tâm à? Không phải bỏ tiền là được rồi sao?
Xem ra có vẻ như còn chưa đủ: “Anh muốn cái gì?”
Giang Tứ trả lời bằng một loạt dấu chấm lửng. Sau đó gửi vị trí của phòng y tế qua.
Ồ, bị thương rồi. Tôi hiểu.
“Thuốc hôm qua anh dùng hết rồi sao? Em sẽ hẹn gặp bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình anh.”
“...” Anh gửi thêm một chuỗi dấu chấm lửng. Còn chưa hết, trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.
Một giọng nói trầm trầm truyền ra, còn mang theo giọng mũi: “Đường Ngữ! Cô đang khoe của đấy à?” Tôi sửng sốt.
“Không có.”
“Lần đầu theo đuổi người ta?”
“Ừm.”
Anh im lặng vài giây, hình như tức quá hóa cười rồi.
“Qua đây.”
Anh đang nói đến phòng y tế, tôi suy nghĩ một lúc: “Qua đó thì chân anh có thể khỏi hả?”
Hơi thở của Giang Tứ trở nên nặng nề hơn.
Tôi sực nhớ mình vẫn đuổi theo anh: “Qua ngay đây.”
Giang Tứ là bệnh nhân duy nhất trong phòng y tế, y tá cũng không có ở đó.
Lúc tôi vừa đến, anh đang ngồi trên giường bệnh, ngón tay dài mảnh khảnh chọt chọt vào màn hình điện thoại, cực kỳ cà lơ phất phơ, không hề có chút dáng vẻ bị thương hay khó chịu.
Tôi mở hẳn rèm ra, trong tay vừa hay có một chai sữa chua, đưa qua cho anh: “Cho anh này.”
Anh ngẩng đầu lên, theo sau là từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-vo-liem-si/2897491/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.