Tôi đeo tai nghe bluetooth vào, đi ra ngoài ban công, vừa hóng gió vừa hỏi: “Giang Tứ, đây là giây phút đầu tiên chúng ta ở bên nhau sao?”
Giang Tứ vừa mới ra lệnh, đám bạn cùng phòng không dám ồ lên nữa, lúc này không gian yên lặng, tiếng kéo khóa trở trên đặc biệt rõ ràng.
Anh dừng lại, không chút quan tâm đáp lại: “Ừm?”
“Không phải anh theo đuổi em sao?”
Anh vui vẻ: “Em rất giỏi cắt câu lấy nghĩa đó, Học sinh ngoan.”
“Cắt câu lấy nghĩa sao? Ồ, vậy thì ngại quá, có thể là nghe lầm, lợi mình hại người.” Tôi buồn bã nói.
Một tiếng cười khẽ vang lên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngón tay gõ lên bàn rất có quy luật, giọng nói trầm thấp của Giang Tứ vang lên:
“Đường Ngữ, em đang muốn câu tôi sao?”
Tôi sửng sốt.
Vậy cũng tính à?
Bạn cùng phòng của anh lại bắt đầu la hét chói tai.
Đúng lúc này, cành cây màu xanh lục biếc có cùng chiều cao với tòa nhà ở phía đối diện ban công của tôi, bỗng nhiên bị con chim vừa quay về tổ làm lá bay tán loạn. Từ trên cao rơi xuống, âm thầm lặng lẽ.
Tôi nhìn về phía xa, không nhìn thấy bóng dáng của con chim nữa, cho nên trở về chủ đề cũ, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy anh có muốn cắn câu không? Giang Tứ?”
“A.”
Một chữ vừa thốt ra, đầu dây bên kia bỗng nhiên trở nên im bặt.
Thật không may, bạn cùng phòng của Giang Tứ nói điện thoại của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-vo-liem-si/2897484/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.