A Vân đi theo bước chân của Niệm Mị. Cô ấy nhìn cô một hồi lâu rồi mới gật đầu.
"Được rồi, em tự mình để ý một chút. Có chuyện gì thì cứ tới tìm chúng ta!"
Niệm Mị đưa A Vân ra cửa sau, cô nhìn cô ấy rời đi rồi mới trở lại cửa trước.
Vất vả lắm mới đoạt được đùi gà từ trong tay Khương Nghiên, Khương Dương đang ngấu nghiến gặm thì cổng viện mở ra.
Niệm Mị nhìn hai người đang chật vật vài phần, đáy mắt cô không hề có cảm xúc, mà trong mắt lại tràn đầy ôn hoà.
Khương Nghiên vừa thấy cổng viện mở ra, lập tức liền nhào về phía Niệm Mị.
"Mau, cho tao ăn! Tao muốn ăn thịt!"
Niệm Mị lui về phía sau một bước, Khương Nghiên liền vồ hụt. Bà ta bị mùi hương của đùi gà kíc.h thích nên đã có chút tức giận điên cuồng.
"Bảo mày cho tao ăn cơ mà! Mày điếc à? Còn dám trốn?"
Niệm Mị có chút buồn cười nhìn Khương Nghiên. Hai tay cô khoanh trước ngực, ánh mắt quét qua người bà ta.
"Bà là ai? Vì sao tôi phải cho bà ăn cơ chứ?"
Khương Nghiên không đáp lại lời của Niệm Mị. Bà ta thấy cô đang khoanh tay liền nhân cơ hội lao vào trong sân.
Niệm Mị không cho bà ta ăn, bà ta không biết tự mình đến lấy được à?
Khương Nghiên ra sức chạy như bay, tay của Niệm Mị nắm lấy cổ áo của Khương Nghiên, nhìn bà ta làm chuyện tốn công vô ích.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327880/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.