Người đàn ông nhìn theo hướng ánh mắt của Niệm Mị, anh ta lập tức há to miệng, lắc đầu.
"Em gái này, chỗ đấy không được đâu, đó là chân núi, thường xuyên có dã thú lui tới, một người phụ nữ như em sống ở đó quá nguy hiểm."
Ánh mắt Niệm Mị ôn hoà nhìn người đàn ông, ngón tay vẫn chỉ nơi đó không hề dịch chuyển. Trong ánh mắt ấy kiên quyết nói cho anh ta rằng, không phải nơi đó thì không được!
"Thôi được rồi! Chúng ta sẽ cố hết sức làm cho em một hàng rào kiên cố vậy." Người đàn ông cuối cùng thỏa hiệp rồi dẫn theo mấy người đàn ông khác cùng nhau đi đào đất.
Niệm Mị dẫn theo mấy người phụ nữ tương đối khỏe mạnh, cô cầm cung nỏ săn thú, còn mấy người phụ nữ đi sau nhặt lấy, sau đó về nhà cùng nấu cơm với nhau.
Da lông của động vật Niệm Mị đều lấy đi.
Thời gian trôi qua một tháng, căn nhà của Niệm Mị cuối cùng cũng hoàn thành. Phòng ở của cô rất lớn, lớn hơn hẳn những nhà ở trong thôn này. Mà trong một tháng này, người trong thôn cũng có sự thay đổi từ khi Niệm Mị xuất hiện. Trên mặt mỗi người dạt dào niềm vui, người gầy gò ốm yếu đã không giảm bớt, thay vào đó mỗi người đều vô cùng khỏe mạnh.
"Phòng của em cuối cùng cũng đã sắp xong rồi! Cảm ơn mọi người đã trợ giúp!" Niệm Mị cười ôn hoà với mọi người, sau đó ôm quyền khom lưng.
"Uây, em gái, đừng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327877/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.