"Mà em gái này, con heo kia ở đâu ra thế?"
Niệm Mị chỉ chỉ cây cung nỏ trong tay mình, cười nói: "Em giết!"
Người phụ nữ tò mò tiến tới, tấm tắc bảo lạ.
"Đây là bảo vật gì, lợi hại đến thế à? Có thể khiến một người phụ nữ chân yếu tay mềm cũng lên núi săn thú được à?"
"Cái này gọi là cung nỏ, sau này em sẽ giải thích cho tẩu tử sau, làm phiền tẩu tử gọi mọi người tới xử lý con heo này một chút rồi mình cùng nhau nấu cơm cho mấy vị đại ca!"
"À, được!"
Người phụ nữ nghe vậy liền vội vàng chạy tới gọi người, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện một người phụ nữ như Niệm Mị lại có thể vác một con lợn rừng lớn hơn năm mươi ký đem về là một chuyện ngoài sức tưởng tượng đến thế nào. Chỉ đổ thừa việc cung nỏ đã khiến cô ấy đủ đả kích lắm rồi nên cô cũng quên hỏi chuyện này.
Bóng dáng người phụ nữ càng lúc càng xa, Niệm Mị cũng thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Sợ là số lần ăn thịt của thôn dân này trong một năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tuy rằng bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp cô, nhưng cô cũng không phải là loại người thích nợ người khác, cho nên cô còn muốn tìm thêm vài thứ gì đó để ăn. Dù sao sau này vẫn còn nhiều chuyện cần dùng đến bọn họ.
Chờ đến khi Niệm Mị quay về thì thịt heo đã vào nồi. Một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327875/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.