Nhìn trong phòng bếp trên dưới một cân thịt cùng nửa cân gạo, khóe môi Niệm Mị liền nhoẻn cười.
Nhà bếp nơi này đều là làm từ đất, tuy nhiên Niệm Mị vẫn biết dùng. Trước đây cô cũng đã từng làm qua nông dân, đã trải qua! Cho nên dùng nhà bếp này làm một bữa cơm quả thực quá mức đơn giản!
Sau khi ăn uống no đủ xong thì Niệm Mị liền trở về phòng ngủ của mình.
Hiện tại đã là giữa trưa, sau khi Khương Nghiên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, tức khắc nổi giận.
"Hà Tâm! Cái con tiện nhân nhà mày, chạy chạy đi đâu? Còn không nấu cơm cho tao, muốn để tao đói chết có phải không hả?"
Khương Nghiên đi khắp viện tử tìm Niệm Mị, một bên tìm một bên kêu.
Toàn bộ sân đều như lật tung lên hết cũng không tìm được Niệm Mị, chỉ có duy nhất phòng cô là chưa tìm.
"Bang!"
Cửa phòng Niệm Mị bị vẻ bà ta đá văng.
"Hà Tâm, cái con tiện..."
Khương Nghiên kéo lên một tiếng sư tử rống, chưa nói hết câu liền bị nghẹn trong yết hầu.
Trong tay Niệm Mị cầm một cái dao phay, và nó đang đặt ở trên cổ Khương Nghiên.
"Mẹ chồng à, mẹ nói chuyện ấy thì phải nhỏ giọng một chút, bằng không không cẩn thận đụng tới dao phay của tôi rồi..."
Cả người Khương Nghiên run rẩy, không biết là bị dọa hay vẫn là do tức giận nữa.
"Mày mày mày, Hà Tâm mày dám đụng đến tao một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327868/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.