Ánh mắt nhìn về phía người tới, Niệm Mị không nói gì.
"Con đây là đang chuẩn bị làm cái gì?"
Cha Ngũ bất mãn nhìn Niệm Mị, một đứa con gái lại không có dáng vẻ của một đứa con gái.
Ống thép? Đây là thứ mà một đứa con gái nên có sao!
"Con đang làm gì? Chẳng lẽ ba nhìn không ra?"
Niệm Mị tỏ vẻ không sao cả ném cây gậy vào trong xe, lười biếng tựa lên trên chiếc xe hơi màu đen của mình.
Cha Ngũ càng lúc càng nhíu chặt mày.
"Cùng ta về nhà, sự nghiệp nơi này của con ta sẽ tìm người tiếp nhận chức vụ!"
Niệm Mị kinh ngạc nhìn cha Ngũ, sau đó trào phúng cười.
"Ngài đây là lấy tự tin ở đâu mà bảo con sẽ cũng người về đây?"
Cha Ngũ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Niệm Mị.
"Hừ, mày không quay về kế thừa gia nghiệp, chẳng lẽ còn muốn tự lập môn hộ sao?"
"Ai, ngài đừng nói, con thật là có ý này!"
Niệm Mị ôn hòa đáp lại cha Ngũ nói, giọng nói nhẹ nhàng thả ra lại tức muốn chết người.
"Mày... Được lắm! Ngũ Diệp Sương, từ hôm nay trở đi, mày không còn là người của Ngũ gia này nữa!"
Cha Ngũ giận trừng mắt nhìn Niệm Mị, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Khóe miệng Niệm Mị nhẹ nhàng cong cong, nụ cười liền trở nên quyến rũ, nhưng giọng nói vẫn như cũ ôn hòa.
"Được!"
"Mày!"
Cha Ngũ chán nản, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327862/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.