Tay Niệm Mị trực tiếp ấn lên trên mặt đất, nhẹ nhàng ma xát bùn đất.
“Cô có đau không? Bị một cái mông to tổ chảng như vậy đè nặng chắc chắn là rất khó chịu ha!”
Sắc mặt Từ Linh hơi xanh, đen mặt trừng mắt nhìn Niệm Mị.
Niệm Mị ôn hòa cười nói: “Ngại ghê, tôi đến từ nông thôn nên rất có cảm tình đối với bùn đất.”
Mặt Từ Linh càng lúc càng đen, mà Kiển Dịch Vân một bên thấy một màn này, trên khuôn mặt băng sơn cũng hơi hơi có dấu hiệu rạn nứt.
Tựa như là đang nghẹn cười nhưng lại không thể tiếp tục nhịn được nữa, Nam Phi liền trực tiếp bật cười.
“Ha ha!”
Từ Linh đen mặt, nghiến răng nghiến lợi la một tiếng.
“Đê tiện!”
Niệm Mị bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Nghe nói con người đều là như vậy, bản thân mình là cái dạng người gì thì lại thích nói người khác là như thế nha!”
Lúc này Nam Phi hoàn toàn bưng kín bụng cười hết sức ngặt nghẽo!
Khóe miệng của Kiển Dịch Vân cũng hơi hơi gợi lên.
Trong mắt Từ Linh cũng tức đến bốc lửa, nhưng buồn thay cô ta lại chả biết nên nói cái gì cả, vì thế chỉ có thể nổi giận đùng đùng thả một câu tàn nhẫn mà thôi.
“Cô cứ chờ đó cho tôi!”
Nói xong rồi ôm mông chậm rãi bò lên.
Niệm Mị cũng đứng lên, không sao cả vỗ vỗ bùn đất trên tay. Nhưng không biết là do cố ý hay là vô tình mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327834/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.