"Cùng nàng nói? Được thôi!" Khóe miệng của Diệu Mạc Phong cong lên trào phúng.
Cầm lấy cánh tay của Hoa Nhị rồi kéo nàng ta đi về phía thư phòng.
Tiến vào bên trong thư phòng, Diệu Mạc Ngôn mở ra một mật thất.
Hoa Nhị khó tin trợn tròn mắt, nàng ta đã tới thư phòng của Diệu phủ không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lại chưa từng biết có mật thất ở trong thư phòng này.
"Còn giả vờ sao?"
Diệu Mạc Ngôn trào phúng nhìn Hoa Nhị, một tay đẩy mạnh nàng ta vào mật thất.
Hoa Nhị bị đẩy lảo đảo một cái, bước vài bước rồi mới đứng vững thân thể được.
Toàn bộ mật thất được trang trí hoa mỹ vô cùng, có thể thấy được nơi này khẳng định là nơi để những vật phẩm đáng giá liên thành. Nhưng mà hiện tại nó lại trống rỗng, cái gì cũng không có.
"Đây, đây là chỗ nào?"
"Ha! Hoa Nhị, nàng vẫn còn giả vờ không biết sao?"
Diệu Mạc Ngôn càng lúc càng giễu cợt, độ cong trên môi cũng theo đó mà kéo lên, hắn chỉ vào một ô vuông trong đó.
"Nơi này, vốn là để một ngọc tỷ ngàn năm, giá trị liên thành! Thời điểm nàng đi ra ngoài thành bố thí ít tiền còn không phải là đã lấy nó ra đổi à?"
"Cái... Cái gì?" Hoa Nhị cứng đờ quay đầu, nhìn ô vuông trống rỗng.
"Không thể nào! Ngọc tỷ kia sao có thể là của chàng được chứ? Nếu nó là của chàng, thì sao Diệu gia các người lại có thể thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327821/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.