"Cô mau thả tôi ra!"
Trần Hàng mặt có chút hồng, nhưng là do tức giận! Hắn là một tên đàn ông vậy mà bị một ả phụ nữ áp chế thật là mất mặt.
Niệm Mị buông ra tay, đi trở về trên bục giảng.
"Bạn học đến trễ, đi theo tôi đi! Bằng không quần áo của các em có thể giữ được hay không tôi cũng không biết!"
Đây là uy hiếp, quang minh chính đại uy hiếp.
Bọn họ không sợ giáo viên, nhưng là bọn họ lại không làm gì được con hồ ly kia.
"Cô có bản lĩnh liền đem con hồ ly kia thu lại!"
"Ồ? Tôi cảm thấy chính mình rất có bản lĩnh, ít nhất tôi thuần phục nó!"
Niệm Mị chắn xuống một câu một đám học sinh đỏ mặt tía tai.
Quả thật, Niệm Mị thuần phục con hồ ly kia, mà bọn họ ngay cả chạm vào cũng không chạm được.
Nếu nói Niệm Mị không bản lĩnh, như vậy chính là biến tướng nói bọn họ ngay cả một người không có bản lĩnh cũng không bằng.
Niệm Mị vỗ vỗ đầu hồ ly, cười nói: "Mọi người có đi hay không đây?"
Trần Hàng đứng lên.
"Đi! Chúng tôi chính là thiên tài, vận động một chút cũng không có gì!"
Một đám học sinh nghe xong cũng cảm thấy đúng, bọn họ là thiên tài, chẳng lẽ một vận động là có thể làm khó bọn họ sao? Huống chi Hàng thiếu đại thiếu gia này cũng không ngại, bọn họ để ý cái gì?
Chỉ là bọn hắn không biết, đại thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-tien-cong/3327772/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.