Chờ hai người kia đi khuất, Ngôn Tử Kỳ bấm điều khiển trên bàn, cửa ra vào và tất cả cửa sổ đều tự động đóng lại, biểu tình lãnh đạm giả dối trên khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt thay đổi.
“Không biết Tổng giám đốc còn muốn hỏi tôi điều gì?” Kiều Hiểu Tinh nở nụ cười thản nhiên.
“Mang CV lại đây.” Ngôn Tử Kỳ liếc cô một cái, ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, nhẹ giọng nói.
Hai chân dài thẳng tắp vắt chéo, thân thể hơi ngửa ra dựa vào thành ghế, phong thái nhàn nhã có phần lười biếng. Ngoài mặt anh bày ra biểu cảm vân đạm phong khinh thế thôi, kì thực hai mắt ngắm nhìn vợ yêu đến thất thần, nội tâm cũng sớm đã rạo rực kích động.
Anh nhịn đến toàn thân khô nóng khó chịu rồi, thực sự không thể chờ được đến buổi tối về nhà.
Kiều Hiểu Tinh uyển chuyển đánh hông đi vòng qua bàn họp dài đến trước mặt anh. Anh nhíu mày, vươn cánh tay nắm lấy bàn tay cô, chỉ dùng lực nhẹ nhàng kéo xuống, Kiều Hiểu Tinh đã ngồi gọn trên đùi anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh.
“Kiều tiểu thư, em có biết CV của em xứng đáng bị loại từ vòng gửi xe không hả?” Ngôn Tử Kỳ nâng cằm cô lên, nghiền ngẫm mở miệng.
“Thực sự kém đến mức đó sao?” Kiều Hiểu Tinh chớp mắt ra vẻ ngây thơ, không ngừng phóng điện với người đàn ông.
Ngôn Tử Kỳ bất ngờ nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô. Cô ngửa đầu ra sau đón nhận nụ hôn dịu dàng của anh, cánh môi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-quay-dau-hanh-trinh-tu-va-cua-tong-giam-doc/428334/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.