Chương trước
Chương sau
Một tuần sau, studio gọi điện đến thông báo ảnh cưới đã hoàn thành, họ sẽ cho người mang tới. Tổng cộng có ba quyển album, hai quyển ảnh cưới một hiện đại một truyền thống và một quyển chụp thường phục.
Điện thoại trên sofa đổ chuông, Kiều Hiểu Tinh cầm lên nghe máy, là anh gọi. “Em yêu, studio mang ảnh cưới đến chưa?”
Hôm nay Ngôn Tử Kỳ có cuộc họp quan trọng, tuy đang bù đầu vào việc hôn lễ nhưng không thể không tham gia.
“Họ mới đến được mấy phút, em đang xem ảnh. Anh vẫn đang họp à?”
“Anh vừa tan họp, sắp về rồi đây. Yêu em.” Anh nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Kiều Hiểu Tinh đặt album lên bàn trà, lật qua lật lại ngắm nghía những tấm ảnh ngọt ngào tinh tế của cả hai, cười rất vừa ý.
Cô xem hết ba quyển album rồi mới kêu người khiêng hai bức ảnh phóng to treo lên tường phòng ngủ và phòng khách.
Trên tấm ảnh trong phòng khách là một đôi tình nhân đẹp vô cùng, đám nhân viên studio cứ xuýt xoa mãi không ngừng. “Hai người thực sự quá hoàn mỹ, thoạt nhìn cứ như bộ ảnh của ngôi sao nổi tiếng vậy. Studio chúng tôi không cần photoshop nhiều, chủ yếu là chỉnh màu phong cảnh và ánh sáng mà thôi.”
Bọn họ cũng không quá lời, Kiều Hiểu Tinh rất xinh đẹp, da trắng chân dài ngực lớn mông cong, nói thật nếu cô có người nâng đỡ, nếu không lên được hàng minh tinh lưu lượng thì cũng phải lên được tuyến 18.
“Cảm ơn, một mình tôi vẫn chưa đủ, chủ yếu là do anh ấy rất đẹp trai.” Lời tán dương của nhân viên studio khiến Kiều Hiểu Tinh không khỏi nở mày nở mặt.
“Em đẹp hơn.” Sau lưng truyền đến tiếng nói trầm ấm nam tính, Kiều Hiểu Tinh sửng sốt định quay đầu lại thì đã thấy mình bị nhốt vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Người đàn ông suy nghĩ mấy giây rồi bổ sung thêm: “Em đẹp nhất, không ai đẹp bằng em.”
“Anh ngồi tên lửa về đấy à?”
“Lúc gọi cho em anh đã gần đến nơi rồi.” Ngôn Tử Kỳ đặt cằm lên vai cô, khẽ hôn lên má cô rồi mới ngước lên nhìn tấm ảnh, dịu dàng hỏi: “Em hài lòng không?”
Kiều Hiểu Tinh cười tít mắt, tiện tay chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè với nội dung: “Vốn dĩ chỉ là một màn đưa pháo bậy bạ, không cẩn thận một chút liền sập bẫy rồi.”
Ngôn Tử Kỳ theo chân vợ đăng ảnh lên vòng bạn bè của anh. “Không quản đường xa ngàn dặm đưa pháo, cuối cùng cũng được làm người đặt bẫy hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Hội chị em plastic của Kiều Hiểu Tinh lại được một phen dậy sóng. Bức ảnh cô đăng lên được rất nhiều người bấm like, thậm chí váy cưới, trang sức cùng địa điểm chụp ảnh cưới đều bị bọn họ soi ra không sót thứ gì.
“Các cậu nói xem anh ấy có chia tay hồ ly tinh không?” Một cô gái nhắn tin vào nhóm chat, tỏ ra rất hưng phấn. “Theo mình chuyện họ kết hôn ngay từ lúc bắt đầu đã nằm trong suy tính của con bé đó rồi. Mọi người để ý những bạn gái trước đây của Ngôn Tử Kỳ đi, không phải thiên kim danh viện thì cũng là minh tinh, làm gì có ai tầm thường như nó. Chắc chắn là nó lấy đứa bé ra ép cưới.”
“Mình không nghĩ như vậy.” Tiểu Niệm không kìm được ngắt lời cô ta. “Muốn có con chắc chắn phải được sự cho phép của bạn trai, bằng không em bé sao có khả năng xuất hiện được.”
“Còn không phải hồ ly tinh lén lút chọc thủng bao cao su? Người như anh ấy sao có thể rước loại đó vào cửa chứ?”
“Đúng rồi, tại cậu vào hội sau bọn mình nên không biết thôi, nó vừa ham hư vinh lại rất tham tiền, thích ôm đùi người giàu. Bạn trai đầu tiên nó quen cũng là phú nhị đại nổi tiếng đấy.”
“Các cậu có dám đánh cược xem bao lâu thì bọn họ ly hôn không? Tôi đoán 3 tháng.”
“1 tháng!”
“Nửa năm!”
Trong nhóm chat, đa số mọi người đều cho rằng Kiều Hiểu Tinh dùng thủ đoạn để được gả vào hào môn, cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không trụ được lâu.
Đám bạn gái cũ của Ngôn Tử Kỳ cũng sốt xình xịch chẳng kém, lại nghe ngóng được Kiều Hiểu Tinh là bạn gái cũ của Tô Minh Viễn, càng không hiểu vì sao cô gái không cùng đẳng cấp với bọn họ lại có thể trói chân được anh.
Trái ngược với một đống thuyết âm mưu của đám phụ nữ đẹp người nhưng đầu óc nông cạn, người đàn ông nào đó mới là người dùng thủ đoạn để Tiểu Thang Viên ra đời.
Không riêng gì hội chị em plastic của Kiều Hiểu Tinh và mấy người bạn gái cũ của Ngôn Tử Kỳ coi nhẹ mối quan hệ này, ngay cả đám bạn bè thân thiết của anh cũng vậy.
Bọn họ đều biết chuyện cũ giữa Kiều Hiểu Tinh và Tô Minh Viễn, ngoài miệng thì chúc phúc nhưng vẫn lén lút dị nghị sau lưng.
Chu Hành luôn phải nhắc nhở đám người này bớt hồ ngôn loạn ngữ về cô dâu mới của nhà họ Ngôn.
Tất cả mọi người đều âm thầm dự đoán khoảng thời gian mà Kiều Hiểu Tinh và Ngôn Tử Kỳ sẽ duy trì được sau khi kết hôn.

Trong phòng khách bây giờ không còn ai, nhóm nhân viên của studio đã ra về sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ đưa album đến cho hai vị khách quý.
Kiều Hiểu Tinh ngồi trên sofa đọc ảnh chụp màn hình Tiểu Niệm vừa gửi cho mình, liên tục bĩu môi nguýt dài. Ngôn Tử Kỳ thấy vậy liền thổi hơi vào tai cô, cười mờ ám: “Đã mang tiếng như vậy rồi, chi bằng quyến rũ anh cho xứng danh hồ ly tinh đi.”
Không đợi cô phản ứng, anh đã bế bổng cô lên phòng ngủ, ngang nhiên hành sự giữa ban ngày.

Chỉ còn vài ngày nữa là hôn lễ sẽ được cử hành nhưng trên mạng hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào. Nhà gái đồng ý với việc phong tỏa tin tức do thân phận nhà trai khá đặc biệt. Chỉ có một vài kênh truyền thông lớn mới được mời tham dự, nhưng tất cả đều phải cam kết không lan truyền hình ảnh nếu chưa được chính chủ cho phép.
Số lượng khách mời thì lại rất đông, ngoại trừ bạn bè và họ hàng thì đều là người có quan hệ làm ăn với đôi bên. Đặc biệt hơn nữa, trong danh sách có cả các nhân vật thuộc giới chính trị, đều là khách mời của nhà trai.
Hôn lễ được tổ chức ở một hòn đảo tư nhân, khách mời được hỗ trợ 100% tiền chi phí ăn ở. Phù dâu là Tiểu Niệm và em họ của Kiều Hiểu Tinh, còn phù rể là Ngôn An Dật và Joanik.
Ba ngày trước khi cử hành hôn lễ, cô dâu và chú rể phải ở riêng, không được phép gặp nhau. Vì vậy ngày nào Ngôn Tử Kỳ cũng video call cho Kiều Hiểu Tinh, cách mấy tiếng lại gọi một cuộc làm cô phát cáu.
Đêm trước hôn lễ, Kiều Hiểu Tinh ngủ với mẹ trong phòng khách sạn. Đêm đó hai mẹ con trò chuyện rất lâu, Cố Tịch quyến luyến không rời vì con gái nhỏ sắp đi lấy chồng. Bà dặn dò những chuyện cần chú ý khi về nhà bên đó, bảo cô đừng ỷ vào Tiểu Thang Viên mà ngang bướng làm nũng chồng.
Đợi đến khi mẹ ngủ rồi cô mới cầm điện thoại lên, đúng lúc này có tin nhắn của Ngôn Tử Kỳ gửi đến: [Bảo bối ngủ sớm nhé, ngày mai sẽ rất mệt đấy.]
[Tiệc độc thân vẫn chưa kết thúc à?] Cô trả lời lại rất nhanh.
[Em yên tâm, anh không uống rượu đâu. Sáng mai anh sẽ đến đón em đúng giờ.]
Cô cầm điện thoại, ôm chăn cười vu vơ, quay sang thấy mẹ đã thở đều mới rón rén bước xuống giường, nhón chân ra ngoài phòng khách gửi voice chat cho anh. [Ngủ ngon nhé, anh yêu.]
[Ngủ ngon nhé, em yêu.] Chưa đầy 5 giây sau, voice chat trả lời của anh đã gửi tới.
4 giờ sáng hôm sau Kiều Hiểu Tinh đã bị mẹ dựng dậy kêu đi tắm rửa, đoàn đội trang điểm và làm tóc đã đến rồi.
Toàn bộ mọi người trong phòng đều tất bật đi qua đi lại giúp cô dâu trở thành người phụ nữ đẹp nhất trong ngày vui của mình.

“Nhà trai đến rồi!” Chuyên viên trang điểm cài khăn voan và vương miện lên đầu cho Kiều Hiểu Tinh. Cô ngồi đan hai tay trên giường, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng lạ thường.
Tiểu Niệm nhận ra dáng ngồi cứng đờ của cô liền vội nắm tay an ủi. “Cậu đừng hồi hộp, có tớ ở đây rồi. À không, từ giờ phải gọi cậu là bà Ngôn mới phải phép.”
“Tiểu bảo bảo cũng sinh rồi, sao chị vẫn còn e thẹn thế?” Em họ Nhiên Nhiên của cô thấy vậy hùa vào theo.
Kiều Hiểu Tinh bị bọn họ trêu chọc mấy câu thì thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Thế nhưng khi nghe thấy tiếng giày tây bên ngoài, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, cố gắng hít thở thật sâu.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Niệm cười cười đi ra mở cửa. Ngôn Tử Kỳ một thân âu phục màu đen cắt may vừa vặn rất tuấn tú phi phàm, tay cầm bó hoa tươi sải bước tiến về phía Kiều Hiểu Tinh đang ngồi trên giường. Đằng sau anh là hai chàng phù rể đẹp trai ngời ngời, đầu tóc gọn gàng, quần áo giày dép bóng lộn.
Anh cúi người vươn tay, cô đặt tay mình vào tay anh để anh dẫn ra ngoài. Tiểu Niệm và Nhiên Nhiên đi đằng sau nâng đuôi váy cùng khăn voan đội đầu giúp cô. Dọc đường từ trên phòng khách sạn xuống xe có rất đông người, ai nấy đều lớn tiếng chúc phúc.
Thời tiết trên đảo vô cùng trong lành mát mẻ. Kiều Hiểu Tinh ngồi trong limousine rước dâu, bỗng cảm thấy mọi chuyện như là một giấc mơ, vậy là cô sắp chính thức trở thành vợ của anh rồi.
Ngôn Tử Kỳ ngồi bên cạnh lặng lẽ nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.
Sau khi đoàn xe đón dâu dừng lại trước lễ đường trên bờ biển, Ngôn Tử Kỳ xuống xe dìu cô ra. Giờ này khách mời đều đã đến đông đủ cả.
Kiều Hiểu Tinh được đưa vào lều trại riêng, hai người lại một lần nữa bị tách ra. Tiểu Niệm đóng cửa lều để đoàn đội chỉnh trang lại cho cô dâu.
Nửa tiếng sau, bên ngoài có người gọi vào thông báo đã tới giờ lành, bố cô dâu đang đứng chờ ở ngoài cửa lều. Kiều Hiểu Tinh cầm bó hoa cưới, một tay nắm lấy tay của bố, một tay xách giày, đi chân trần trên bãi cát bước về phía lễ đường. Đi phía trước cô là một đôi phù dâu phù rể nhí xinh như thiên thần cầm lẵng mây, vừa đi vừa tung cánh hoa hồng lên không trung.
Hai bên lối đi được trang trí bởi những bông cẩm tú cầu đang nở rộ.

Trên bờ biển, khách khứa đã ngồi kín chỗ.
Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh khôi toả sáng lấp lánh nắm tay bố mình chậm rãi bước tới lễ đài. Khăn đội đầu khiến khách mời không nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng những đường cong lả lướt và làn da trắng nõn thì thu hút cực kì.
Trên lễ đài vang lên khúc nhạc dương cầm vừa vui tươi vừa hoành tráng. Ngôn Tử Kỳ mặc bộ lễ phục màu đen, cravat màu xanh tím than, hai tay vắt chéo đằng trước lẳng lặng chờ đợi cô dâu của anh. Kiều Đức Hoa dẫn Kiều Hiểu Tinh bước từng bước về phía Ngôn Tử Kỳ, im lặng cầm tay con gái đặt vào tay của con rể, mắt ông hơi đỏ lên, sau đó chậm rãi rời khỏi lễ đài.
Kiều Hiểu Tinh xúc động nhìn theo bóng lưng của bố, cùng anh nắm tay nhau đi tới trước mặt người chủ trì hôn lễ, chính là bác ruột của Ngôn Tử Kỳ.
Sau khi hai người đọc lời tuyên thệ hôn nhân, người chủ hôn trao nhẫn cưới cho cả hai rồi tuyên bố hai người thành vợ chồng, cuối cùng mời cô dâu chú rể phát biểu kể lại quá trình làm quen rồi yêu đương.
Nếu khách mời biết bọn họ bắt đầu từ mối quan hệ bạn giường đi thận không đi tâm, buổi hôn lễ chắc chắn sẽ biến thành phim kinh dị cho mà xem.
“Tôi và Ngôn Tử Kỳ lần đầu gặp nhau trong một phòng bao KTV, lúc đó anh ấy rất ghét tôi, còn mắng tôi là loại phụ nữ không đàng hoàng.” Kiều Hiểu Tinh ưỡn ngực, mắt sáng long lanh nhìn người đàn ông vừa được tuyên bố trở thành chồng của mình.
Khách khứa ngồi bên dưới bắt đầu ghé vào tai nhau xì xào, không ít người thẳng thắn lên án hành vi thiếu tôn trọng phụ nữ của chú rể.
Ngôn Tử Kỳ không phản bác được, chỉ có thể cười tủm tỉm coi như thừa nhận. Ai bảo anh lúc trước đúng là đã nói cô như thế.
“Lần thứ hai gặp nhau, anh ấy chặn cửa tôi trong WC nữ.”
Tiếng bàn tán bên dưới càng lúc càng lớn, ngay cả ông bà Ngôn đang bế Tiểu Thang Viên cũng chau mày nhìn con trai bằng ánh mắt trách móc, còn anh chỉ cúi đầu mỉm cười chăm chú lắng nghe.
Kiều Hiểu Tinh tiếp tục tố cáo tội trạng của đối phương: “Anh ấy còn lợi dụng thân phận của mình để làm giảng viên của tôi, dùng thủ đoạn uống say ép tôi đến quán bar đón anh ấy về, bắt tôi nhận lời tỏ tình. Có một lần chúng tôi cãi nhau chia tay, anh ấy bày ra một chuyến du lịch dài ngày rồi cố ý tiếp cận tôi, muốn níu kéo tôi. Không thể không khuất phục trước cách theo đuổi đầy tính uy hiếp đó, ngày hôm nay tôi đồng ý trở thành vợ của người đàn ông bá đạo này.”
Trước hàng loạt ánh mắt ghét bỏ phóng vèo vèo về phía chủ mưu, Ngôn Tử Kỳ vẫn không đổi sắc mặt, cười dịu dàng hỏi cô: “Em nói hết chưa?”
Kiều Hiểu Tinh gật đầu, nhường lại micro cho anh.
“Thực sự hết rồi?” Nụ cười trên môi anh nở rộ. “Sao em không kể chuyện anh kéo em vào phòng kín cưỡng hôn trong một bữa tiệc, cố tình cho bạn em đụng hỏng Rolls-Royce của anh để có cớ bắt em lấy thân bồi thường, rồi lừa em sinh tiểu bảo bảo trói chân em lại?”
Người phía dưới thi nhau hít vào một hơi lạnh, Kiều Hiểu Tinh há hốc miệng vì kinh ngạc. Ông bà Ngôn giật mình thon thót, mặt đỏ phừng phừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
“Trước đây tôi đã từng xem nhẹ tình yêu, xem nhẹ tình cảm giữa tôi và Kiều Hiểu Tinh, vốn dĩ cho nó là hứng thú nhất thời. Nhưng hiện tại thì tốt rồi, tôi lại ném cả trái tim lên người cô gái xinh đẹp này, thoát ra cũng không được, chỉ có thể vĩnh viễn trầm mê. Nhưng mà tôi cam tâm tình nguyện thua trên tay cô ấy, bằng lòng nâng niu cô ấy cả đời. Kiều Hiểu Tinh, anh yêu em!” Ngôn Tử Kỳ cười nói, trong ánh mắt ẩn chứa một nụ cười dịu dàng vô tận.
Kiều Hiểu Tinh đến bây giờ vẫn chưa thể tin được chuyện Ngôn Tử Kỳ bất ngờ đại nhân đại lượng như thế. Anh đã không so đo việc cô che giấu một nửa sự thực, lại còn tự đổ hết tội lỗi lên đầu mình.
Sau vài giây trầm lắng, tiếng vỗ tay dưới lễ đài vang lên như sấm, có nhiều người còn hò hét cổ vũ cô dâu chú rể hôn nhau.
Ngôn Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt đã ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào đặt lên môi anh.
Anh hơi ngẩn người ra, quên cả hôn lại cô. Mãi đến khi nghe được tiếng reo hò phấn khích của mọi người, anh mới đột nhiên sực tỉnh, nhanh chóng lấy lại thế chủ động, mạnh mẽ ôm hôn cô dâu của mình.
Ngôn Tử Kỳ ngày thường như dã thú, hôm nay lại rất tiết chế, anh nhanh chóng kết thúc nụ hôn đồng thời buông lỏng eo cô ra. Hai người nhìn nhau, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện, sau đó nắm tay nhau bước xuống dưới, bắt đầu đi kính rượu.
Hiếm khi người quen có cơ hội bắt nạt trắng trợn Ngôn Tử Kỳ, hầu hết đều xông tới chuốc rượu cả cô dâu lẫn chú rể, ngoài miệng không ngừng chúc phúc.
Theo văn hoá mời rượu, rượu một khi đã rót ra, không uống tức là không nể mặt nhau.
Biết không thể từ chối, Kiều Hiểu Tinh đang định một hơi cạn ly, Ngôn Tử Kỳ đã cầm lấy ly rượu trên tay cô, ôn tồn cười nói: “Mọi người thứ lỗi, vợ tôi vẫn đang trong thời kì nuôi con nhỏ, không uống được rượu. Để tôi uống thay cô ấy.”
Cả đám phú nhị đại cũng xúm lại cười nói rất vui vẻ, trên tay ai cũng cầm một ly rượu, luân phiên nhau cụng ly với chú rể.
Ngôn Tử Kỳ bận bịu tiếp rượu, miệng uống hết ly này đến ly khác, rượu mời Kiều Hiểu Tinh đều bị anh cản lại rồi nốc sạch.
Nhìn anh nâng ly ngửa đầu liên tục, Kiều Hiểu Tinh đứng bên cạnh nhắc nhở. “Anh đừng cố quá, em uống đỡ được mà.”
Anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, còn lắc đầu tỉnh bơ: “Không sao, chừng này rượu nhằm nhò gì, đâu làm khó được anh.”
Cô thấy cũng đúng, với thân phận thường xuyên phải đến các bữa tiệc xã giao của anh, uống rượu dĩ nhiên cũng là một loại kĩ năng đã tu luyện nhuần nhuyễn.
Thế nhưng khi nhìn anh phải uống rất nhiều rất nhiều, trong lòng cô không khỏi xót xa. Haizzz, tránh sao được đây, hôm nay là ngày vui của bọn họ mà, hơn nữa lại có rất nhiều khách quý, trước mặt sau lưng đều không có đường lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.