Một tuần vừa qua, Ngô Huy tăng ca đến phát điên rồi, anh ta đành tìm đến tận cửa Ngôn gia cầu cứu trong sự bất lực.
Nghe tin con trai từ lúc xuất viện không hề bước chân ra khỏi nhà, hai vị phụ huynh lập tức chuẩn bị xe đến biệt thự của Ngôn Tử Kỳ.
Bọn họ chỉ sợ thằng bé này nghĩ quẩn…
Trần Yến Uyển có chìa khoá của căn biệt thự này, bà vừa mở cửa ra đã thấy trong nhà tối như hũ nút, không khí toả ra mùi bí bách ẩm thấp do bị đè nén lâu ngày, liền không khỏi nhíu mày.
Ngôn Khang Nghi cùng vợ đi cầu thang lên phòng ngủ của con trai, mới bước vào đã bị mùi thuốc lá khét lẹt và mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Căn phòng bẩn thỉu như một bãi rác, bát đũa không rửa xếp thành chồng, vỏ gói mỳ tôm, đầu mẩu thuốc lá và vỏ chai rượu rỗng la liệt khắp nơi.
Trần Yến Uyển nhón chân đi đến cửa sổ sát đất kéo rèm ra cho thoáng, suýt chút nữa đã bị chai rượu lăn lóc dưới nền nhà làm vấp ngã.
Ngôn Tử Kỳ ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào giường, quần áo lộn xộn, tóc tai bết lại thành mảng, trong mắt toàn là tơ máu, râu ria mọc lởm chởm xanh rờn. Tay trái anh cầm một chai rượu đang uống dở, tay phải nâng niu chiếc nhẫn kim cương lên ngắm nghía.
Trần Yến Uyển vừa giận dữ vừa xót xa, run rẩy quát: “Tử Kỳ, con đang làm cái quái gì vậy hả?”
Ngôn Tử Kỳ khẽ ngước mắt lên, anh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Trần Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-quay-dau-hanh-trinh-tu-va-cua-tong-giam-doc/428315/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.