Chương trước
Chương sau
Khoa Mỹ thuật cần tìm một thiếu nữ để làm người mẫu vẽ tranh, Kiều Hiểu Tinh rất vui vẻ tự ứng tuyển, thậm chí còn không lấy tiền công, sau đó cố tình đăng lên vòng bạn bè trên WeChat khoe khoang.
Ngôn Tử Kỳ cũng chỉ tiện tay xem vòng bạn bè của cô thôi, nhưng khi xem xong bỗng chốc hoá đá.
Kiều Hiểu Tinh làm người mẫu tranh khoả thân.
Tranh khoả thân!!!

Trong khoa Mỹ thuật thường thấy nhất là người mẫu khoả thân. Người trẻ, người già, trung niên, trẻ em, thiếu nữ, thiếu nam,… từ đẫy đà đến mảnh mai, béo tốt đến gầy gò, cao lớn đến thấp bé, da trắng đến da đen, nhẵn nhụi đến lông lá, điểm chung duy nhất khi làm người mẫu tranh khoả thân là đều phải cởi sạch sẽ, kể cả chỗ riêng tư.
Kiều Hiểu Tinh đang ngồi trong phòng thay đồ huýt sáo, hai tay cầm vạt váy kéo lên phía trên cởi bỏ.
Dáng người cô thực sự là cực phẩm.
Da dẻ mịn màng trắng như tuyết, eo nhỏ thon thả, chân dài thẳng tắp, hai quả mật đào trước ngực đẫy đà căng tràn. Váy vừa được cởi ra, mái tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên lưng, hai màu đen trắng đối lập nhau cực kì hút hồn.
Bàn tay đặt trên móc cài áo lót chuẩn bị kéo sang hai bên thì cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đá tung. Kiều Hiểu Tinh theo bản năng dùng hai tay ôm ngực, còn chưa định thần lại được đã thấy một người đàn ông hùng hổ lao đến nhặt chiếc váy lên mặc vào người cô, túm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, không nói lời nào trực tiếp khiêng cô đi.
Kiều Hiểu Tinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh trước mắt bỗng chốc bị đảo lộn, cả người nhất thời ngây ra như phỗng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp người đàn ông nào dã man như Ngôn Tử Kỳ, vác cô như vác heo đùng đùng đạp cửa bỏ đi.
Hoá ra đàn ông hào hoa phong nhã đến mấy khi điên lên cũng sẽ có dáng vẻ vừa dữ tợn vừa khủng bố như thế này!
Bụng cô nằm trên bả vai người đàn ông, máu bị dốc ngược xuống làm khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc dài xổ tung đung đưa trước mắt, cô đấm túi bụi vào lưng Ngôn Tử Kỳ. “Đồ điên, thả tôi xuống!”
“Im mồm!” Dứt lời, bàn tay đánh mạnh xuống hai cánh mông mềm mại.
Mấy giây trôi qua, Kiều Hiểu Tinh mới hoàn hồn.
Bị một người đàn ông đánh mông trước mặt bao nhiêu người, thực sự quá nhục nhã!
Kiều Hiểu Tinh mới có 19 tuổi, rút cục không đè nén được bản tính trẻ con, oà khóc tức tưởi.
“Ngôn Tử Kỳ, anh là đồ khốn! Hu hu, tôi ghét anh!”
Ngôn Tử Kỳ khiêng Kiều Hiểu Tinh đi về phía hầm gửi xe, mặc kệ cô khóc lóc la hét giãy giụa, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt soi mói và tiếng xì xào cười cợt xung quanh.
Ban đầu Kiều Hiểu Tinh còn sống chết đấm thùm thụp vào lưng Ngôn Tử Kỳ, nhưng sau một hồi cô mới đau lòng giác ngộ, sức lực giữa nam và nữ quả thực chênh lệch quá lớn.
Thì ra chỉ cần anh muốn là có thể dùng sức khống chế được mọi hành động bát nháo của cô. Lúc trước cô có thể tự do làm càn trước mặt anh là bởi vì anh không thèm so đo với cô mà thôi.
Chưa kể Ngôn Tử Kỳ còn tập thể hình, da thịt càng cứng rắn như sắt thép, đánh anh chỉ tổ làm đau tay mình, cuối cùng cô đành tuyệt vọng từ bỏ mong muốn chạy thoát.
Sinh viên học viện kéo đến xem càng ngày càng đông, mọi người túm năm tụm ba nhỏ giọng chỉ trỏ bàn tán, Kiều Hiểu Tinh cảm thấy mặt mũi xinh đẹp như hoa của mình sắp bị người ta phỉ nhổ đến chết rồi. Haizzz, đúng là tự mình tạo nghiệp mà!
Trong một góc khuất, Kiều Khải Lâm nắm tay thành quyền, hai hàm răng cắn chặt khiến quai hàm bạnh ra.
Để tránh việc bị càng nhiều người nhận ra, Kiều Hiểu Tinh chỉ có thể oán hận dán mặt vào lưng Ngôn Tử Kỳ không nhúc nhích, giả bộ hôn mê bất tỉnh. Không những thế cô còn vụng trộm quệt hết nước mắt nước mũi vào áo sơ mi đắt tiền của Ngôn Tử Kỳ, cái mũi đỏ hồng hít hít ngửi ngửi mùi hương hormone nam tính trên cơ thể anh.

Mùi hương rất dễ chịu, nhưng chủ nhân của nó lại cực kì đáng ghét!
Ngôn Tử Kỳ hoàn toàn làm lơ hành vi trả thù trẻ con của Kiều Hiểu Tinh, giờ phút này anh chỉ có duy nhất một mục đích: trừng phạt cô. Đến hầm gửi xe, anh tống thẳng Kiều Hiểu Tinh vào ô tô, dùng tốc độ nhanh kinh người phóng xe đến khách sạn gần nhất, vẻ mặt âm hiểm như sắp giết người.
Cửa phòng tổng thống mở ra, Ngôn Tử Kỳ buông cô xuống, Kiều Hiểu Tinh lúc này mới bắt đầu bùng nổ.
Cô nhặt được cái gì liền ném cái đó vào người Ngôn Tử Kỳ, không cần biết là xấu hay đẹp, đắt tiền hay rẻ tiền, miễn là đủ sức nhấc lên được thì cô sẽ ném.
Kiều Hiểu Tinh nghĩ đến ánh mắt mọi người lúc nãy, càng lúc càng giận điên lên. “Ngôn Tử Kỳ, anh bị thần kinh à? Muốn chơi thì tìm người khác mà chơi.”
Nói xong cô nhấc chân muốn đi ra khỏi phòng, liền bị bàn tay chắc như gọng kìm của Ngôn Tử Kỳ kéo lại.
Ngôn Tử Kỳ cũng giận không kém cô là mấy, anh không thèm quan tâm cô có đau hay không, nắm chặt lấy hai cổ tay cô cố định trên đầu, dùng cơ thể cao lớn đè cô lên tường.
“Đây là khách sạn của tôi, chỉ cần em bước ra ngoài lập tức sẽ bị bảo vệ gô cổ về phòng.”
Kiều Hiểu Tinh dùng hết sức lực để giãy giụa, nhưng toàn thân bị khoá chặt không thể động đậy, càng không thể phản kháng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Tử Kỳ.
“Anh tưởng mình có nhiều gia sản là ngầu chắc? Tôi nhổ vào!”
Ngôn Tử Kỳ bỏ ngoài tai lời nói của cô, dùng ánh mắt phức tạp chứa đủ loại cảm xúc phẫn nộ lẫn thương tiếc, tỉ mỉ đánh giá từ khuôn mặt đến làn da, mái tóc, thậm chí là từng ngón tay ngón chân của cô. Sâu trong đáy mắt anh là một tia nhẹ nhõm, nhẹ nhõm bởi vì kịp thời chạy đến, may mắn chưa đánh mất búp bê quý giá xinh đẹp này vào tay kẻ khác.
Mặt hai người kề sát vào nhau, giữa hai thân thể cũng không còn một kẽ hở, Kiều Hiểu Tinh hoàn toàn cảm nhận được phản ứng cơ thể của Ngôn Tử Kỳ.
“Ngôn Tử Kỳ, anh lại lên cơn động dục rồi phải không?”
“Đàn bà con gái mà sẵn sàng cởi sạch quần áo, ngay cả nơi tư mật cũng định phơi bày trước mắt người lạ? Còn sợ người ta không biết em trời sinh dâm đãng hay sao?”
“Dâm đãng em gái anh! Anh thì biết cái gì mà nói? Dù là đồ vật, hình nhân hay người sống thì trước mặt hoạ sĩ cũng chỉ đơn thuần là tác phẩm mà thôi, lúc vẽ sẽ không có bất kì suy nghĩ xấu xa nào cả. Cho dù trước mặt có là hoa hậu hay tiên nữ đi chăng nữa thì hoạ sĩ cũng không bao giờ bị rối loạn tinh thần. Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người.” Kiều Hiểu Tinh liếc anh một cái, cảm giác buồn bực trong lòng cuồn cuộn dâng lên.
Đúng là cái đồ ngoài ngành, chẳng biết tí gì về dân mỹ thuật mà cũng đòi lên giọng.
“Tôi không cần biết là xấu xa hay tốt đẹp gì hết, em không được phép để lộ thân thể cho người khác xem.”
“Sao? Anh đang ghen đấy à?” Kiều Hiểu Tinh nheo mắt hỏi.
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực thay cho câu trả lời.
Tâm tình Kiều Hiểu Tinh tự nhiên tốt hẳn lên, khoé miệng tủm tỉm cười.
“Hoá ra là anh đang ghen.”
Mông cô bị Ngôn Tử Kỳ nâng lên, anh dùng lực bế thốc cô, không cần anh phải lên tiếng, hai chân thon dài như rắn nước đã tự giác quấn chặt trên eo anh, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ anh.
Kiều Hiểu Tinh cúi đầu hôn lên chóp mũi Ngôn Tử Kỳ. Nụ hôn như mưa rơi xuống khắp mặt anh, cuối cùng dừng lại bên tai anh. Cô cắn lên vành tai anh, dùng nụ cười mị hoặc trêu ghẹo: “Ván bài này, tôi thắng.”
Thấy Kiều Hiểu Tinh cười đắc ý như trẻ con đoạt được đồ tốt, Ngôn Tử Kỳ lần đầu cảm nhận được thất bại sâu sắc.
“Em thắng tôi một lần, tôi sẽ trả lại em gấp đôi.”

“Thế cơ á?” Kiều Hiểu Tinh cười tươi rói lộ ra má lúm đồng tiền, khuôn mặt không hề có lấy một tia sợ hãi. “Anh định trả lại tôi bằng cái gì đây?”
“Hôn tôi!” Ngôn Tử Kỳ khàn giọng ra lệnh, bước chân vội vã đi về phía giường ngủ, trong mắt là dục hỏa hừng hực thiêu đốt.
Quần áo và đồ lót của đàn ông lẫn phụ nữ vương vãi từ cửa chính đến giường ngủ, từng cái rơi lả tả xuống mặt đất.
Đôi nam nữ như dây leo quấn quýt đối phương, bốn cánh môi tham lam mút chặt vào nhau, phòng ngủ chớp mắt tràn ngập tiếng hôn môi ướt át.
Sau đó là một màn vận động kịch liệt không ngừng nghỉ, hai người nếu không phải liếc mắt đưa tình thì cũng là nhiếc móc sỉ nhục lẫn nhau. Âm thanh ra vào ái muội vang dội khắp căn phòng, người đàn ông phát ra tiếng gầm gừ sảng khoái, người phụ nữ đung đưa thân thể phối hợp, môi đỏ rên rỉ sung sướng, đôi chân thon dài run rẩy trong không khí.
Tốc độ của người đàn ông càng lúc càng cuồng nhiệt, chiếc giường dưới động tác mạnh mẽ liên tục vang lên âm thanh “kẽo kẹt”, chăn gối không biết đã rơi hết xuống đất từ lúc nào.
Mái tóc dài của Kiều Hiểu Tinh bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào hai bên má. Mồ hôi trên trán Ngôn Tử Kỳ rơi như mưa xuống mắt xuống miệng cô, đến nỗi đầu lưỡi cô còn cảm nhận được hương vị mặn chát.
Cuộc làm tình này quá mức mất khống chế, đến tận lúc đỉnh đầu của Kiều Hiểu Tinh sắp va vào thành giường, Ngôn Tử Kỳ mới chịu ôm thắt lưng cô kéo tuột xuống.
Bọn họ như đang ở trên chiến trường, hai bên lao vào điên cuồng cắn nuốt lẫn nhau, bất phân thắng bại.
Ngoại trừ cắn chặt bả vai anh, Kiều Hiểu Tinh không biết mình còn có thể làm gì nữa.
“Cắn vai tôi? Đây là thủ đoạn duy nhất mà em có thể làm sao?” Ngôn Tử Kỳ vuốt ve vùng bụng gồ lên của cô, một tay lau mồ hôi trên trán cười nói. “Em tính kế tôi, tôi đâm em đến hỏng.”
Kiều Hiểu Tinh tức giận cắn mạnh lên cằm anh. Anh bị đau, trả thù bằng cách cúi đầu cắn xuống cổ cô đến mức rỉ máu, bụng dưới run rẩy bắn hết dòng nước nóng bỏng sền sệt vào sâu trong cơ thể cô.
Hoa huyệt co rút dữ dội, chất lỏng trong suốt hoà lẫn tinh dịch phun trào ra ngoài, văng tung toé lên bụng cả hai.
Sau khi dư vị cao trào qua đi, Ngôn Tử Kỳ với tay xuống đất kéo lấy cái chăn mỏng phủ lên trên người Kiều Hiểu Tinh, lòng bàn tay hơi hơi thô ráp dịu dàng vuốt ve sống lưng trơn bóng của người phụ nữ. Anh gạt mái tóc đẫm mồ hôi của cô ra sau vành tai, nghiêng đầu hôn lên trán cô, lại phát hiện cô đã ngủ mất rồi.

Kiều Hiểu Tinh tỉnh dậy trong vòng tay Ngôn Tử Kỳ, bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác rất ấm áp cùng an toàn. Trải qua một hồi lăn lộn, anh ngủ rất say, vẻ mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thoả mãn, tóc tai loà xoà trên trán khiến nét mặt dịu dàng hơn hẳn ngày thường.
Ánh trăng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, chiếu lên lồng ngực nhấp nhô của Ngôn Tử Kỳ.
Kiều Hiểu Tinh chống cằm nhìn ngắm người đàn ông nằm bên cạnh, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ lại đường nét khuôn mặt anh, sau đó cúi đầu hôn lên nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt phải của anh.
Kiều Hiểu Tinh phải thừa nhận cô rất thích nốt ruồi đa tình này, lúc trang điểm thỉnh thoảng cũng ngẫu hứng chấm vào đuôi mắt một cái.
Trái tim của phụ nữ gắn liền với thân thể, dù cô vô tư đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể không thừa nhận trong lòng cô đã biến Ngôn Tử Kỳ thành người đàn ông của mình mất rồi. Ban đầu cô chỉ muốn trêu chọc quyến rũ anh, nhưng có lẽ chính cô trong lúc mất kiểm soát cũng đã bị cuốn vào trò chơi tình ái này.
Sau buổi chiều ngày hôm nay, cô lại càng nhận thấy Ngôn Tử Kỳ là một người đàn ông vừa dã man vừa thích chiếm hữu. Nếu tiếp tục làm bạn giường, tương lai chắc chắn sẽ nảy sinh ra thêm một đống rắc rối. Cô tự chơi tự chịu nên không trách ai, nhưng nhân lúc còn chưa chìm sâu vào tình yêu, cô chỉ có thể dùng dao sắc chặt đay rối.

Lúc Ngôn Tử Kỳ mở mắt ra, không còn thấy Kiều Hiểu Tinh đâu nữa.
Rèm cửa đã được ai đó kéo lại, chỗ nằm bên cạnh đặt tấm thẻ đen quen thuộc cùng một tờ giấy ghi vài dòng chữ viết tay. “Tôi không muốn tiếp tục làm bạn giường nữa, quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc được rồi. Tạm biệt, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình. Kiều Hiểu Tinh.”
Ngôn Tử Kỳ cười lạnh, muốn cắt đứt quan hệ với anh sao? Đừng có mơ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.