Ý thức của Kiều Hiểu Tinh bắt đầu hơi hơi mơ hồ, cô dựa vào người Ngôn Tử Kỳ cười hì hì, hai tay ôm bả vai anh, cọ tới cọ lui.
Ngôn Tử Kỳ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nói: “Kiều Hiểu Tinh, lá gan của cô thật không nhỏ.”
Kiều Hiểu Tinh mơ màng đáp lại: “Hửm? Tôi làm sao?”
“Cô với em trai tôi là như thế nào? Tại sao lại rủ nhau chơi cái thứ ma tuý chết tiệt này trong nhà tôi?”
“Ừm… bạn bè?” Kiều Hiểu Tinh chỉ trả lời vế đầu.
“Cô có biết nếu bị phát hiện buôn bán và vận chuyển cần sa sẽ phải đi tù không?”
“Biết, nhưng chẳng phải anh nói tôi hám tiền sao? Anh ấy cần thì tôi bán, có cầu mới có cung.”
Cơ thể của Kiều Hiểu Tinh dựa hoàn toàn vào cơ thể cao lớn vững chãi của Ngôn Tử Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngôn tiên sinh, để hôm khác nói chuyện tiếp nhé? Bắt giúp tôi taxi, tôi muốn về nhà.”
“Bộ dạng này mà đòi ngồi taxi về?” Ngôn Tử Kỳ bế thốc cô lên đi về phòng mình, dùng chân đá cửa rồi ném thẳng Kiều Hiểu Tinh xuống giường.
Kiều Hiểu Tinh tiếp xúc với đệm giường bằng mặt cũng không tức giận, sống mũi vừa cao vừa thẳng của cô là hàng thật giá thật, không phải mũi nâng nên không sợ biến dạng khi va đập. Cô chỉ phát ra một tiếng hừ hừ bất mãn nho nhỏ rồi nằm úp sấp xuống giường nghiêng mặt nhìn anh, môi đỏ cong lên. “Ngôn tiên sinh, tôi đang sắp bay lên mây đó.”
Hàng lần này là hàng nhập nên nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-quay-dau-hanh-trinh-tu-va-cua-tong-giam-doc/428268/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.