Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu tràn tới từng góc nhỏ của dinh thự. Hai em bé nhân vật chính của buổi tiệc đã được mẹ đưa về phòng riêng, tránh xa khỏi âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài. Ngôn Tử Kỳ đứng ở đại sảnh uống một chút rượu vang cùng với vài đối tác. Ánh mắt anh lơ đãng đặt trên người một cô gái gần đó, cô được vây quanh bởi kha khá người lạ. Trong số các khách mời không thiếu những người đàn ông độc thân, thấy dáng vẻ xinh đẹp tươi trẻ của Kiều Hiểu Tinh tất nhiên là không thể rời mắt. Bất kì chàng trai nào tiến lại gần mời rượu, cô cũng rất hào sảng nâng ly, gần như không cự tuyệt ai. Thậm chí cô đã nhanh chóng tìm được cho mình một vài người bạn gái mới. Ngôn Tử Kỳ nắm chặt ly rượu trong tay. Người phụ nữ này ai mời cũng uống, sao lại thiếu đứng đắn như vậy chứ? Kiều Hiểu Tinh trái lại không hề chú ý tới Ngôn Tử Kỳ. Cô đang dỏng tai lên nghe ngóng người ta bát quái. “Này, các cô có biết không, Ngôn tổng ngày xưa từng theo đuổi nữ chủ nhân Hán gia đó.” “Có phải chị ấy tên là Giai Ninh không?” Có một lần Tô Minh Viễn trêu đùa Ngôn Tử Kỳ vẫn còn yêu một người phụ nữ tên là Giai Ninh, Kiều Hiểu Tinh nhớ rất rõ cái tên này nên mới dám mạnh dạn suy đoán. “Đúng rồi, nghe nói hai năm trước Ngôn tổng yêu đơn phương người ta, còn suýt làm tiểu tam nữa cơ đấy.” “Chưa biết chừng bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn người đó cũng nên…” Thế giới của phụ nữ lúc nào cũng tràn ngập thị phi như thế đấy. Nghe bọn họ nói chuyện, Kiều Hiểu Tinh chỉ cảm thấy có chút nể phục Ngôn Tử Kỳ. Tiệc đầy tháng con trai con gái của “bạch nguyệt quang” trong lòng mà anh ta vẫn dám đến. Tự ngược à? Còn cô thì không hề thích tham gia bữa tiệc này, chẳng qua là Tô Minh Viễn cứ muốn đưa cô đi cùng, nói là giúp cô mở mang tầm mắt. Kiều Hiểu Tinh muốn đi tìm Tô Minh Viễn để thông báo một câu trước khi chuồn về, trên đường đi không may bị một người quệt phải. Người kia đi hơi vội vàng, mà Kiều Hiểu Tinh cũng không chú ý, khuỷu tay anh ta đụng vào ly rượu trên tay cô. Rượu trong ly sóng sánh ra ngoài rất nhiều, phần ngực váy dạ hội màu xanh nhạt bị ướt một mảng lớn. Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu lên nhìn người vừa đụng phải mình, đối phương là một người đàn ông tầm 25 26 tuổi, âu phục trẻ trung, mặt mũi sáng sủa. Người nọ liếc nhìn váy dạ hội của cô, cúi đầu nói xin lỗi trước: “Tiểu thư, thật xin lỗi. Tôi đang hơi vội nên mới không chú ý va phải cô.” “Không sao đâu.” Kiều Hiểu Tinh lắc đầu cười nói. Trước giờ cô không phải người thích so đo, vả lại người này hoàn toàn có thể là một vị công tử thiếu gia của gia tộc nào đó, tốt nhất là không nên chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, tiệc tùng đông người qua lại, cũng khó tránh khỏi va chạm. Có trách thì trách cô xui xẻo, bởi vì ly rượu trên tay cô là rượu vang đỏ. “Thật ngại quá, tôi làm bẩn váy của cô rồi. Hay là để tôi đưa cô đến dãy phòng nghỉ dành cho khách thay một bộ váy khác nhé? Tôi sẽ đem chiếc váy này đi giặt sạch rồi mang trả lại cho cô.” “Thực sự không cần đâu, phiền anh chỉ đường đến phòng nghỉ giúp tôi. Tôi cũng sắp ra về, chỉnh trang lại một chút là được rồi.” Anh ta mỉm cười gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường cho cô đến trước dãy phòng nghỉ rồi nói: “Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây, một lần nữa xin lỗi cô.” Dứt lời anh ta bước đi rất nhanh, hình như đúng là đang vội thật.
Kiều Hiểu Tinh ôm một bụng buồn bực gõ cửa căn phòng ngay đầu hành lang. Không thấy có tiếng trả lời, cô giơ tay vặn nắm đấm cửa, cửa phòng không khoá, vậy là bên trong không có người. Cô thuận tay đẩy cửa, bước vào bên trong rồi chốt lại. Căn phòng nghỉ tối đen như mực lại không có ai nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô còn nghe được tiếng hít thở của chính mình. Kiều Hiểu Tinh duỗi cánh tay thon dài mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường, đột nhiên lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp thuộc về thân thể con người. Bàn tay cô chính xác là đang đặt trước lồng ngực rất rộng, còn có cơ ngực cực kì săn chắc, cô kinh ngạc đến nỗi không dám nhúc nhích. Không ngờ trong căn phòng trống này lại có thể có người, lại còn là một người đàn ông. Cô còn chưa kịp phản ứng thì eo nhỏ đã bị một cánh tay chắc như gọng kìm kéo qua, theo quán tính ngã vào bức tường thịt kiên cố kia. Ngay lập tức, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực theo cái ôm truyền qua người, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp đầy từ tính. “Kiều tiểu thư, cô đang đột nhập vào phòng của tôi.” Sao Ngôn Tử Kỳ lại ở trong này? “Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Cô đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, người đàn ông phía sau lại túm lấy cô, ôm vào trong lòng. Kiều Hiểu Tinh thấy có gì đó không đúng. Ngôn Tử Kỳ chủ động ôm cô? Kiều Hiểu Tinh lại vặn nắm đấm cửa, thế nhưng cánh cửa hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào. Cô còn tưởng rằng mình chưa dùng hết sức nên lại thử thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy. Kiều Hiểu Tinh quay đầu nhìn Ngôn Tử Kỳ thắc mắc. “Ổ khoá hình như bị hỏng rồi, tôi không mở ra được. Anh xem thử giúp tôi đi.” Ngôn Tử Kỳ bật đèn phòng, đặt cằm lên đầu cô. “Cửa không hỏng. Tôi dùng chìa khoá khoá lại rồi.” Anh vốn không hề có ý định mở cửa cho cô. “…” Này, không phải là anh ta không thuyết phục được cô nhận chi phiếu nên muốn giết người giấu xác đấy chứ? “Lúc tôi gõ cửa, miệng anh bị ai kéo khoá à? Hay là… Ngôn tiên sinh cố tình lừa tôi vào đây?” Kiều Hiểu Tinh ngước đầu lên nhìn Ngôn Tử Kỳ, vầng trán mịn màng của cô lướt qua đôi môi anh. “Ừ.” Không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận. Kiều Hiểu Tinh hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngôn Tử Kỳ dùng hai tay bế lên thả xuống giường. Cô vừa định bò dậy, thân hình cao lớn của người đàn ông đã đè lên người cô. Một tay của Ngôn Tử Kỳ chống bên hông Kiều Hiểu Tinh, vây cả người cô giữa cơ thể anh và đệm giường, một tay đặt trên eo cô nhè nhẹ vuốt ve. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như nghe được cả tiếng hô hấp của đối phương. Khuôn mặt anh dán vào vành tai bên phải của cô, từng hơi thở phả ra nhè nhẹ khiến cô cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt. “Ngôn tiên sinh, anh đang làm gì vậy?” Ngôn Tử Kỳ đột nhiên cúi đầu, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rơi trên chóp mũi Kiều Hiểu Tinh, mang theo mùi rượu nhàn nhạt. “Ăn mặc lả lơi như thế này là muốn quyến rũ ai?” Anh ta còn muốn quản cả chuyện ăn mặc của cô???
“Tôi muốn quyến rũ ai, chắc hẳn Ngôn tiên sinh là người biết rõ nhất.” Kiều Hiểu Tinh dùng ngón trỏ nghịch ngợm cúc áo trên cùng của Ngôn Tử Kỳ. “Ăn mặc hở hang, ánh mắt gợi tình, chẳng trách đi đâu cũng bị người ta quấn lấy. Lần sau không được nói chuyện với người lạ nữa, nếu có đàn ông đến làm quen cứ trực tiếp từ chối.” “Là do tôi đẹp đấy.” Kiều Hiểu Tinh chủ động quấn một chân vắt lên hông người đàn ông phía trên. “Anh đang ghen tức hay là đang thay bạn thân của anh giáo huấn tôi vậy?” “Ban nãy cô nói tôi là bạn trai của cô.” Ngôn Tử Kỳ nhìn thật sâu vào mắt cô. “Tôi chưa từng nói như vậy nha.” “Bây giờ tôi mới nhận ra, cô không chỉ vô liêm sỉ mà còn rất dối trá.” Cánh tay đặt trên eo cô bỗng nhiên siết chặt. “Vậy… Ngôn tiên sinh muốn tính sổ với tôi thế nào đây?” Ngôn Tử Kỳ trả lời một cách thản nhiên. “Muốn ngủ với người phụ nữ của tôi, có được không?” Kiều Hiểu Tinh như bị sét đánh ngang tai, trong đầu thầm hô hoán, cách mạng sắp thành công rồi! Loại cảm giác này vô cùng sung sướng, giống như có hàng nghìn con kiến đang bò khắp thân thể. Cô giả vờ chống tay lên ngực Ngôn Tử Kỳ, miệng nhỏ lải nhải: “Ngôn tiên sinh, tôi là người đã có người yêu nha. Còn anh lại là bạn thân của người yêu tôi đấy, chúng ta như vậy là không đúng đâu. Loại chuyện thân mật này chỉ có Tô Minh Viễn mới được làm thôi.” Câu trả lời của cô đã chọc giận anh. “Người như cô đã bị bao nhiêu người chơi qua, thêm một người thì tính là gì?” Nói rồi anh như bị ma xui quỷ khiến, môi mỏng dán lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng gặm cắn. Ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại có thể làm ra chuyện điên rồ như thế này. Khi đôi môi của anh vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng kia, tận trong thâm tâm anh có một tiếng nói vọng lại: “Ngôn Tử Kỳ, mày sắp sa vào vũng lầy mang tên Kiều Hiểu Tinh rồi, không thể thoát ra được nữa đâu.” Lí trí nói với anh phải đẩy cô ra, nhưng hành động của anh hoàn toàn ngược lại. Khốn kiếp, giờ phút này còn quan tâm đến thân phận của hai người làm mẹ gì nữa! Được chết dưới một đóa hoa mẫu đơn thì làm quỷ cũng vẫn phong lưu. Anh giống như người nghiện, một tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi mang theo hương rượu nồng nàn mạnh mẽ quấn lấy lưỡi cô liếm mút. Cô cũng vòng tay ôm lấy cổ anh, đưa lưỡi ra nhiệt tình đáp lại. Nếu sớm biết hương vị của người phụ nữ này lại ngọt ngào như thế, nếu sớm biết sẽ có ngày bản thân bất chấp việc cô là bạn gái của Tô Minh Viễn mà vẫn lên giường với cô, anh đã sớm chiếm lấy cô từ lâu rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]