Ánh mắt Ngôn Tử Kỳ chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng của Kiều Hiểu Tinh, sau đó rời xuống chiếc cổ thon thả mềm mại, xương quai xanh mảnh khảnh tuyệt đẹp, đầu vai thon nhỏ trơn bóng, còn có đường cong cao vút nhấp nhô trước ngực. Một đoá hoa anh túc nở rộ đang ngồi trước mặt anh, đoá hoa này làm cho bất kì người đàn ông nào cũng phải thèm muốn.
Trong đầu anh rung lên hồi chuông cảnh báo, đoá hoa anh túc này có độc, anh cần phải hết sức tránh xa.
Hơn nữa vừa nãy trong WC nữ, chính cô gái này lại hô to gọi nhỏ tên anh, dùng những từ ngữ hết sức dâm đãng trêu chọc khiêu khích anh. Ngôn Tử Kỳ vốn đang hết sức phẫn nộ, cơn giận dữ bỗng nhiên dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho một loại cảm xúc không thể gọi tên khác. Con ngươi đen thẫm âm trầm sâu không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Hiểu Tinh.
Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào đường cong lả lướt trước ngực mình, không khỏi mỉm cười quyến rũ.
Trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Ngôn tiên sinh, anh nhìn tôi như vậy là muốn làm gì tôi đây? Muốn trừng phạt tôi sao? Tôi đang rất mong chờ sự trừng phạt này đấy!”
Kiều Hiểu Tinh vuốt một sợi tóc ra đằng sau tai, vỗ nhè nhẹ xuống ghế da cao cấp. “Ghế trong xe anh vừa êm vừa đàn hồi, nhún trên này thì thích phải biết.”
Ý tứ của cô vô cùng rõ ràng.
Đối diện với sự dụ dỗ trắng trợn của người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nu-quay-dau-hanh-trinh-tu-va-cua-tong-giam-doc/273482/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.