Trong không gian hẹp đậm lên một mùi xạ hương tanh nồng.
Văn Tầm Xuyên vứt khăn giấy đã dùng vào thùng rác cảm ứng, duỗi tay mặc lại quần áo chỉnh tề, thắt lại dây lưng quần, vẫn thấy Hạ Lâm Chu vẫn còn mệt mỏi dựa lưng len tường. Gã nhìn lướt qua hạ thân trần trụi của hắn, “Chưa mặc đồ vào? Thích khoe chim à?”
Hạ Lâm Chu giờ mới sực tỉnh. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, vươn tay lấy vài tờ khăn giấy lau qua loa, sau đó đỡ cái eo nhức mỏi đứng thẳng dậy, vừa kéo khoá quần vừa hậm hực nói, “Tối nay tôi muốn ngủ giường nệm.”
“Giường nệm không tốt cho eo lưng.” Văn Tầm Xuyên cúi người nhặt áo sơ mi đã rớt dưới đất lên cho hắn.
Hạ Lâm Chu giật lấy áo, ghét bỏ giũ giũ hai cái mới mặc lên người, liếc gã bất mãn “Không phải anh mặc nên không sợ dơ à?” Hắn cài qua loa mấy cái cúc áo lỏng lẻo sắp bung, đưa tay mở chốt cửa. Bên ngoài toilet vẫn là một mùi hương gỗ đàn, chẳng liên quan gì đến mùi tanh nồng của tinh dịch trong buồng hẹp cả.
Ngoài cửa toilet có một bậc thang thấp, lúc Hạ Lâm Chu đẩy cửa bước ra không để ý bị hụt một chân, lảo đảo suýt ngã. Văn Tầm Xuyên đằng sau nhanh tay níu hắn lại, hắn cũng chẳng ngại ngùng gì nâng tay ôm lấy vai, dựa hết nửa người lên gã, xoa mũi nói, “Lát ra gặp Trần Tứ phải phản ảnh buồng toilet nhỏ quá mới được.”
Vừa dứt lời một người vừa bước vào toilet, nghe thấy ngẩng đầu lên lườm hắn, “Thế tôi dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no/1782666/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.