Văn Tầm Xuyên để khuỷu tay lên quầy bar, chống cằm nhìn hắn, “Cậu cương rồi.”
“À.” Hạ Lâm Chu bình thản lên tiếng, đáng lẽ ra lúc “khỏi bệnh” hắn phải hân hoan vui mừng mới đúng, nhưng hắn lại cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người. Vì cái tên làm hắn có phản ứng này, lại là một gã thuần 1 có kỹ thuật hôn môi còn tốt hơn hắn nhiều lần.
Văn Tầm Xuyên vẫn cứ tiếp tục nhìn hắn lom lom không nói tiếng nào làm Hạ Lâm Chu xấu hổ đến da đầu tê dại. Hắn quay sang hỏi Văn Tầm Xuyên, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, “Đang chờ tôi khen anh à?”
Văn Tầm Xuyên bỗng dưng lại hơi hoang mang, “Hả?”
Hạ Lâm Chu liếc xéo gã, “Ngày mai mang cờ thưởng cho anh nhé? Ghi “Bác sĩ Văn chữa bệnh mát tay như đệ tử thần y Hoa Đà”.”
Văn Tầm Xuyên chống cằm nhìn hắn, mặt đần ra, hình như gã không hiểu hắn đang nói gì, mà Hạ Lâm Chu cũng lười giải thích, hắn chỉ bình rượu chỉ còn cái vỏ, nói, “Đêm qua mới đi bệnh viện hôm nay lại uống nhiều như thế. Anh tưởng anh bất tử à?”
Văn Tầm Xuyên vẫn duy trì cái tư thế chống cằm kia chẳng buồn nhúc nhích, mở miệng lại càng không.
Một lúc sau, gã nhăn mặt, nâng tay mệt mỏi tự nhéo đùi mình, “Hình như tôi say rồi.”
Hạ Lâm Chu im lặng nhìn chằm chằm mặt gã, ảo não thở dài. “Anh không say, tôi mới là người say.”
Nhưng lại chẳng phải say vì rượu, hắn nghĩ thầm.
Hạ Lâm Chu cảm thấy đã trễ lắm rồi, liền đứng dậy lấy áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no/158057/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.